Chương 1: Đây là đâu?

Xuyên Không Đến Cộng Hòa Liên Bang Đông Dương

Chương 1: Đây là đâu?

Chương 1: Đây là đâu?

Chương 1: Đây là đâu?

" Có lẽ ổn, mày nghĩ sao? " Người lạ

" Không, tao thấy chả ổn chút nào " Người lạ

" Vậy chứ mày nghĩ kiểu gì? " Người lạ

" Tao không biết, mày vẽ xấu quá, tao méo biết nói gì luôn " Người lạ

" Thôi tao chắc rớt môn Mĩ Thuật là cái chắc, như cái quần " Người lạ

" Thôi đi Dương, mày lo mà vẽ cho xong đi, tao đi về, mai gặp lại mày " Người lạ

" Ừ, mày về đi Kiên, mai gặp lại " Dương

Đêm tối, đã là 8h, nhưng bản thân Kiên vẫn phải tới nhà thằng Dương để xem bài tập Mĩ Thuật mà cô giáo giao cho, mỗi người đều phải làm nếu không sẽ bị trượt môn Mĩ Thuật, bản thân Kiên không vẽ xấu nhưng Dương thì có, nên Kiên phải tới nhà của Dương mà bày cho nó.

Cậu là 1 học sinh lớp 9, đã là cuối năm học, cậu vẫn phải chuẩn bị các bài tập ôn thi, cậu cần phải lên lớp, ba mẹ rất kì vọng vào cậu, cậu ghét Toán nhưng lại thích Sử và Địa vì đó là 2 môn học yêu thích của cậu, bản thân cậu cũng không cảm thấy phiền phức khi giúp Dương vì đó là bạn của cậu mà, ừ, cậu tự trong lòng mà suy nghĩ.

Cậu vẫn cứ đi về nhà, nhà cậu không xa lắm, chỉ cách có vài chục dãy nhà là tới rồi, cậu vẫn cứ đi, cậu nghĩ tại sao Đại Nam không cải cách giống như cuộc cải cách Duy Tân Minh Trị như Nhật Bản nhưng cậu biết, cuộc Duy Tân Minh Trị là vào năm 1868 mà Đệ Nhị Đế Chế Pháp xâm lược Đại Nam là vào năm 1858, cách xa hơn 10 năm, cậu vẫn nghĩ tại sao Vua Tự Đức không cải cách đất nước, có thể là do phe Bảo Thủ trong nội bộ triều đình hoặc là bản thân Tự Đức nghĩ không cần nhất thiết cải cách vì đất nước đã có 1 chế độ ổn định hoặc là do cải cách có thể ảnh hưởng đến quyền lực của Tự Đức hay Tự Đức bảo thủ giống như Đại Thanh, tự nghĩ mình là Thiên Tử, là trời, đất nước của Thiên Tử là nhất còn lũ man di ngoại tộc kia là 1 lũ bần hèn và thấp kém, nhưng lũ man di ấy lại có thể đánh bại Thiên Tử ấy.....hazzzzzi, cậu thở dài, cậu vẫn đi, vẫn suy nghĩ, mà không biết rằng tại vạ sắp ập tới đầu mình

" Tại sao lại như vậy, giá như Đại Nam cải cách, canh tân đất nước thì sẽ không bao giờ bị Nước Pháp xâm lược, nhưng chỉ là giá như " Kiên, suy nghĩ lẫn chút buồn rầu.

Cậu vẫn đi, gần tới nhà của bản thân thì đột nhiên, cây cột điện phía trước mặt cậu đột nhiên vang lên 1 tiếng Rắc và sau đó bị sụp xuống, ngã thẳng về phía cậu, cậu chưa kịp định thần lại bản thân thì đã bị cây cột điện này đè xuống, và cậu mất đi ý thức.

" Aaaaaaa, có người bị đè "

"Bà con ơi, có người bị đè, mau tới cứu "

Tiếng ho oán, la ó vang lên, mọi người chạy tới gần hiện trường, phát hiện có 1 cậu bé bị cây cột điện ngã thẳng vào người, nửa bên hông đã bị đè nát, có máu chảy từ người cậu.

" Nhanh, mau gọi xe cấp cứu, mọi người, mau dỡ cây cột điện này ra, nhanh " những người khác kêu gọi mọi người giúp sức.

Mọi người, gồm thanh niên trai tráng lẫn người trung niên đã cố gắng gỡ cây điện ra, sau khi gỡ xong, mọi người tới kiểm tra người cậu bé kia nhưng sau đó phát hiện cậu ấy đã ngừng thở.

" Cậu ta chết rồi, không còn hô hấp, ai đó lấy cho tôi cái chiếu ngủ hoặc cái gì đó che lại giùm cái, sạch 1 chút, che cậu ta lại, đừng có cho mấy đứa nhỏ nhìn, mấy bà cô nào che mắt mấy đứa nhỏ cái, ảnh hưởng đến tâm lí đấy, mà có ai biết đây là con ai không hay là người nào đó? "

Sao đó có 1 tiếng kêu từ đám đông

" A, thằng Kiên con của vợ chồng A Dũng mà, sao lại ra nông nỗi này " 1 bà hàng xóm nhận ra mà thốt lên.

" Hây, người chết thì đã chết rồi, chắc vợ chồng A Dũng khó mà tránh khỏi cú sốc này, mà mấy ông mấy bà nào có biết cây cột điện sau lại sụp xuống không? "

" Cây cột điện đó hơn 27 năm rồi, trốc xi măng lẫn cả thép ra ngoài mà, không chết người mới lạ, bữa trước bảo bên chính quyền sửa cây cột điện này mà họ vẫn phải lo sửa bên đường nhựa nên không có thời gian, mà ai ngờ lại ra nông nỗi này " 1 người khác trả lời

Sau khi nghe tin, vợ chồng A Dũng tới hiện trường, phát hiện con mình đã ngừng thở, bọn họ rất đau lòng, khóc lóc lẫn đau buồn, hàng xóm cũng thông cảm, chia buồn cùng gia đình.

Vài ngày sau đó, gia đình tổ chức đám ma cho Kiên, bên chính quyền lẫn Bộ Công An tham gia, vào cuộc điều tra, bên chính quyền đã xin lỗi, đền bù cho gia đình 1 số tiền để đền bù tổn thất lẫn sữa chữa và thay mới cột điện nhưng thay đổi được gì vì Kiên đã qua đời...........

Năm 1891, tại 1 làng nào đó thuộc tỉnh Tây Ninh, tại nơi đây, mọi người cuộc sống vẫn rất bình dị, nơi đây sinh hoạt vãn diễn ra hết sức bình thường trừ vài cây cột điện và 1 vài dãy nhà được làm bằng xi măng?, những ngôi nhà gỗ dù còn chưa ổn hay quy hoạch chưa tốt cho lắm nhưng đã quy hoạt nghiêm chỉnh theo khu vực và 1 vài người mang những bộ đồ có khuynh hướng hiện đại lẫn sang trọng.

Trong 1 ngôi nhà bằng xi - măng, có 1 cặp vợ chồng đang chăm sóc cho đứa con mới chào đời của họ, nhưng đứa bé mới sinh chỉ cách đây mới có mấy ngày mà đã có những biểu hiện kì lạ như ít khóc, mặt biểu hiện như đang suy nghĩ.... 2 vợ chồng cũng lo lắng nhưng chắc họ nghĩ lo xa nhưng chỉ nghĩ vậy còn đứa bé ấy thì lại chính là Kiên bị chuyển sinh vào.

Và biểu hiện của cậu khi mới sinh ra là 1 em bé, nội tâm cậu gào lên

" ĐÂY LÀ ĐÂU? " Kiên tự hỏi bản thân

Cậu đột nhiên cảm thấy mình không thể nào điều khiển chính cơ thể của mình, cậu cảm thấy thật nhỏ bé làm sao.

Cậu đã nhận mình đã chuyển sinh, trọng sinh hay xuyên không vào 1 thế giới nào đó như mấy bộ truyện trên mạng, cậu cũng không thể nào ngờ là vậy mà nó lại có thật.

Cậu không chấp nhận được điều này, cậu muốn về nhà, về lại với cha mẹ của cậu chứ không phải là những người xa lạ này, cậu muốn gặp lại bạn bè của cậu, cậu nhớ bọn họ, cậu muốn gặp lại em gái của mình, nó sẽ cần ai khi anh nó không ở cạnh, ai sẽ lo cho ba mẹ cậu khi cậu không ở bên cạnh họ, cậu nhớ họ

" Ba ơi........Mẹ ơi.....? "

Còn trong lúc đó, nghe tiếng khóc phát ra từ căn phòng, một người phụ nữ chạy vụt vào phòng, ẫm đứa bé lên tay, dựa bé vào ngực, dỗ dành

" Ngoan ngoan, có mẹ ở đây rồi, nín nín, con đói phải không, để mẹ cho con ăn " Người phụ nữ dỗ dành đứa bé


Thế là bản thân Kiên vừa được người phụ nữ lạ mặt này cho ăn bằng cách đưa vú sữa vào miệng của cậu, dù cậu không muốn núm những cũng phải núm vì chẳng biết phải làm gì, mà cậu thừa nhận rằng sữa mẹ khá là ngon.

Trong khi thấy con mình đang núm ngon lành, cũng đã bớt khóc đi, người phụ nữa lạ mặt này mới bình tĩnh trở lại.

" Hây, làm mẹ đúng là khó thật, bữa sau phải hỏi kinh nghiệm mấy bà kia mới được, nói thiệt mình chẳng biết gì về trông con cả "