Chương 537: Thân thế của Ánh Dương

Vô Địch Gian Thương

Chương 537: Thân thế của Ánh Dương

Chương 537: Thân thế của Ánh Dương


Trong phòng khách, Cường cẩn thận lắng nghe lời giải thích của vị thông dịch viên.

Câu chuyện bắt đầu từ mối tình của vị thái tử Thái Lan với một nữ du học sinh người Việt khi còn trẻ.

Kết quả của mối tình đó là một bé gái được sinh ra. Nhưng vì thân phận khác biệt, phía hoàng gia đã không chấp nhận mối hôn sự đó hơn nữa còn gây sức ép buộc cô gái kia phải giao ra đứa trẻ ra.

Vị thái tử kia chịu áp lực gia tộc không thể chống cự, cô gái kia lại vì không chấp nhận mất con, thế là một thân một mình đem đứa nhỏ bỏ trốn.

Trở về Việt Nam, vì sợ gia đình bị ảnh hưởng, cô không có trở về nhà cha mẹ đẻ, một thân một mình đi đến một tỉnh lẻ không ai quen biết âm thầm nuôi con.

Cuộc sống của hai mẹ con cứ thế êm đềm trôi qua, những tưởng sẽ không có thêm sóng gió nhưng không may là, đến lúc đứa bé được năm tuổi, cô lại mắc trọng bệnh.

Lo lắng con mình về sau sẽ không ai chăm sóc, cô mới dằn lòng viết thư cho vị hoàng thân kia, nhưng bức thư do nhiều nguyên nhân, rất lâu sau mới đến được tới tay người nhận, lúc này thái tử đã đăng cơ ngôi báu.

Vị quốc vương vẫn còn nhớ vợ con mình, cho nên vội vàng tìm tới. Đáng tiếc, khi người hầu tìm tới được địa chỉ trong thư thì cô gái đã qua đời, đứa trẻ cũng bị thất lạc.

Vị quốc vương rất ân hận, vì muốn bù đắp lại những sai lầm khi trước, rất nhiều năm nay đều cho người sang Việt Nam tìm kiếm con mình.

Dựa theo bức ảnh cùng ký ức nhận dạng con gái, ông ta đã cho người liên hệ khắp nơi, đáng tiếc vẫn là bặt vô âm tín.

Mười mấy năm trôi qua, mọi nỗ lực đều đi vào vô vọng, vị quốc vương những tưởng cả đời sẽ phải ôm lấy ân hận, thật chẳng ngờ trong chuyến công du sang Việt Nam, vị quốc vương vậy mà nhận ra vết bớt trên mu bàn tay cô nữ sinh tặng hoa trong đoàn tiếp đón rất giống với con gái, hơn nữa càng nhìn ông càng cảm thấy có cảm giác thân thuộc.

Quốc vương công du không thể dài ngày, vì thế liền để em trai là hoàng thân Phra Ratcha Vajiralongkorn thay mình điều tra sự việc.

Bằng một vài thủ đoạn đặc thù, Phra Ratcha Vajiralongkorn có được mẫu tóc của Ánh Dương, kết quả xét nghiệm ADN sau đó lập tức chứng minh cô có mang huyết mạch hoàng gia, bản thân chính là đứa nhỏ bị thất lạc.

Khỏi phải nói, điều đó có ý nghĩa thế nào với vị quốc vương, nhận được tin, ông ta liền lệnh cho vị hoàng thân mau chóng đưa Ánh Dương về nhận tông tộc.

Kỳ thực, nếu chẳng phải vì thân phận đặc thù không dễ dàng xuất nhập một nước khác, vị quốc vương kia liền đã bay sang Việt Nam để gặp con gái rồi.

Phra Ratcha Vajiralongkorn theo lời anh trai, liền tìm gặp Ánh Dương, cũng tiết lộ thân phận của cô, mong muốn đưa cô về Thái Lan nhận tổ quy tông.

Đối với chuyện này, Ánh Dương chính là rất sốc. Mẹ mất khi cô còn quá nhỏ, không nhớ được gì, may mắn lưu lạc gặp được gia đình bà Mai nuôi dưỡng mới lớn đến ngày hôm nay.

Bây giờ, lại có người tìm đến nhận thân, trong lúc nhất thời Ánh Dương cũng không biết phải xử lý thế nào, cuối cùng mới đưa hoàng thân Phra Ratcha Vajiralongkorn về gặp mẹ và anh trai.

Cường nghe hiểu vấn đề, ngồi suy nghĩ một chút, mới hướng vị thông dịch viên nói:

"Tôi có thể xem kết quả giám định được chứ?"

Vị thông dịch viên quay sang trao đổi với hoàng thân Phra Ratcha Vajiralongkorn, nhận được cái gật đầu của ông ta, liền lấy từ trong cặp ra một bản xác minh.

Cường cầm lên cẩn thận xem xét, là kết quả giám định của một phòng xét nghiệm của Mỹ. Dù sao cũng từng ở Hồng Kông lâu dài, tiếng Anh hắn vẫn biết cơ bản, đọc hiểu được nội dung trên đó.

Kết quả ghi nhận người sở hữu hai mẫu vật là có quan hệ cha con, mặc dù không chỉ đích danh chủ thể là ai nhưng Cường tin tưởng lấy thân phận của quốc vương Thái Lan, thì không có lý do để họ làm trò lừa gạt.

Trả lại hồ sơ cho vị thông dịch viên, Cường quay sang Ánh Dương hỏi:

"Chuyện là như vậy, em nghĩ thế nào?"

Ánh Dương nay đã lớn, có quan điểm của mình, Cường muốn nghe ý kiến của cô.

Ánh Dương mấy ngày này cũng đang suy nghĩ rất nhiều, đối với hoàng gia Thái Lan, cô chính là xa lạ, cũng không có tình cảm gì.

Nhưng quan hệ máu mủ là không thể phủ nhận được, hơn nữa cha cô cũng tìm bản thân lâu như thế, cho dù lâu nay mẹ con bà Mai đối xử với cô như ruột thịt thì Ánh Dương vẫn muốn một lần được gặp cha đẻ của mình, ít nhất đó là người cùng với mẹ đã cho cô sinh mệnh này.

Chần chừ một lát, Ánh Dương quay sang bà Mai nói:

"Mẹ, con có thể sang đó không?"

Bà Mai nuôi Ánh Dương gần mười năm nay, cũng hiểu tính nết con gái, mặc dù trong lòng rất không nỡ xa Ánh Dương, nhưng cũng không thể ngăn cản cô nhận người thân được.

Khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Ánh Dương, bà trìu mến nói:

"Tìm được người thân là chuyện may mắn! Con nên đi một chuyến gặp cha của mình, lúc nào thuận tiện thì lại về thăm mẹ!"

Thấy mẹ cũng ủng hộ, Ánh Dương lại quang sang nhìn Cường.

Cường mím môi cân nhắc, sau giây lát mới nói:

"Nếu em muốn đi, vậy anh cũng sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu sang đó có gì không thoải mái, vậy thì hãy quay lại đây. Nơi này luôn là nhà của em, mẹ luôn là mẹ của em, anh cũng luôn là anh trai của em, tuyệt đối không thay đổi!"

Ánh Dương nghe xong, trong lòng rất cảm động, cô bình thường thì tỏ ra cá tính thế thôi chứ nhiều lúc cũng rất tình cảm, ôm lấy bà Mai cô nghèn nghẹn nói:

"Vậy con xin phép đi một chuyến ạ!"

Bà Mai mắt hơi đỏ, vỗ nhẹ vai Ánh Dương an ủi:

"Không sao đâu! Nhớ mẹ thì lại sang đây, giờ có máy bay cũng nhanh lắm"

Cường nhìn Ánh Dương, hắn thực lòng cũng xem cô như em ruột, bây giờ lại phải trả lại cho nhà người ta, nói không khó chịu cũng là nói dối.

Quay sang đám người hoàng thân, hắn trầm giọng:

"Tôi không biết khi trở về với hoàng gia, Ánh Dương được đối xử như thế nào nhưng ở nhà tôi, cô ấy là viên ngọc quý. Nếu sau này các vị không thể đối tốt với cô ấy, vậy hãy trả lại cô ấy cho chúng tôi. Các vị đã đến đây, hẳn cũng hiểu điều kiện của gia đình chúng tôi thế nào, tôi đảm bảo những gì tốt nhất hoàng gia có thể cho Ánh Dương, nhà chúng tôi cũng làm được"

Hoàng thân Phra Ratcha Vajiralongkorn thông qua phiên dịch nghe hiểu được lời Cường nói, ông ta theo đó ngay ngắn bày tỏ thái độ:

"Anh yên tâm, anh trai tôi, quốc vương Brahmin Rama Vajiralongkorn tìm kiếm con bé lâu như vậy, sao có thể để con bé tiếp tục chịu thiệt thòi. Hoàng gia sẽ bù đắp những sai lầm trong quá khứ"

Phra Ratcha Vajiralongkorn đã được báo cáo về gia cảnh nhà họ Đỗ, đặc biệt với một tài phiệt đang nắm giữ huyết mạch kinh tế cả một nước như Cường chính là tuyệt đối không dám khinh thị, càng không dám xem nhẹ lời hắn nói.

Cường nghe được cam kết từ phía hoàng thân, hài lòng nhịp nhẹ tay lên ghế:

"Các ông định bao giờ đưa Ánh Dương qua?"

"Quốc vương đang rất mong chờ gặp lại con gái, nếu có thể thì ngày mai liền xuất phát. Chúng tôi đã mang sẵn chuyên cơ sang"

Nhận được phản hồi của hoàng thân Phra Ratcha Vajiralongkorn, Cường quay sang Ánh Dương nói:

"Vậy việc học của em ở Việt Nam sẽ phải gián đoạn rồi"

Ánh Dương suy nghĩ giây lát, liền đáp:

"Em có thể bảo lưu một thời gian!"

Vị thông dịch viên nghe xong, ở bên nói xen vào:

"Chuyện này gia đình không cần lo lắng, hoàng gia sẽ thu xếp việc học tiếp theo của công chúa"

Cường nhận được hồi đáp, tạm thời yên tâm, nói với Ánh Dương:

"Uhm... sang đó nhớ giữ liên lạc, có gì gọi cho anh!"

"Vâng ạ!", trước sự quan tâm của Cường, Ánh Dương nhỏ giọng đáp, cô cảm thấy dù sau này có như thế nào, ngôi nhà này vẫn là nơi có thể tựa vào.