Chương 172: Đoạt xá

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 172: Đoạt xá

Chương 172: Đoạt xá


Bên ngoài Thánh Hồn Thôn, đi về phía tây khoảng mấy dặm…

Nơi này là một cái dãy núi khá dài, mặc dù không thể nào so sánh với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, thế nhưng cũng được xem là một trong những nơi cao nhất trong khu vực phụ cận Thánh Hồn Thôn.

Vù… Vù… Vù…

Một đoàn huyết vụ liền xuất hiện, sau đó thì tán đi, để lộ ra thân ảnh của một tên thanh niên khoảng 20 tuổi.

Không sai, người vừa đến nơi này chính là Mục.

Lại nói một chút…

Nếu như tính từ cái lúc mà hắn đến Thánh Hồn Thôn thì cũng đã hơn 10 ngày.

Trong 10 ngày qua, mặc dù đã quan sát rất tỉ mỉ, không hề bỏ sót một chi tiết gì, thế nhưng Mục vẫn không nhận ra điểm khác thường của cái tên Vị Diện Chi Tử kia.

Chỉ thấy từ ngày đến Thánh Hồn Thôn, Đường Hạo liền biến thành một người mất hồn, cả ngày chỉ biết uống rượu, nếu như không phải có lão trưởng làng thì hắn cũng không có cơ hội trở thành tên thợ rèn tại nơi này.

Còn về phần nhi tử của Đường Hạo và A Ngân - Đường Tam, ngoài việc ngủ ra thì ngày nào cũng được mấy cái nữ nhân trong làng chăm sóc, Đường Hạo hoàn toàn không hề để tâm vào. Có lẽ hắn vẫn còn chìm trong bi thương mất thê tử, chưa thể nào chấp nhận thực tại.

Lúc này, có lẽ là do Đường Tam vẫn còn nhỏ, vẫn chưa gây ra chuyện gì lớn. Bất quá, đó vẫn là tin tốt đối với Mục.

Chính vì thế mà Mục quyết định để lại một cái Huyết Nô tại Thánh Hồn Thôn, ngày đem theo dõi tiểu tử Đường Tam.

Sau khi đã giải quyết xong chuyện ở Thánh Hồn Thôn, Mục liền đến nơi này.

Lý do mà hắn lại đến cái sơn cốc này, chính là vì chuẩn bị một cái bài tẩy để bảo hộ cho Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc.

Sau khi đến Thánh Hồn Thôn, Đường Hạo đã đem gốc Lam Ngân Thảo do A Ngân hóa thành và một khối hồn cốt 10 vạn năm giấu ở nơi này, sau đó thì mới đến Thánh Hồn Thôn làm một cái thợ rèn.

Về phần Mục, mặc dù hiện tại Vị Diện Chi Tử vẫn chưa gây ảnh hưởng gì đến hắn. Bất quá, đứa trẻ Đường Tam kia lại là người của Hạo Thiên Tông, mà hắn lại có tử thù với cái tông môn này, về sau chắc chắn sẽ không tránh khỏi xung đột.

Chính vì vậy mà Mục với quyết định đến nơi này, đem A Ngân chộp đi, về sau khi đối đầu với Đường Tam, hắn sẽ có A Ngân làm con tin, khiến cho Đường Tam sợ đập chuột vỡ bình, không dám vọng động.

Nhìn lấy cái sơn cốc trước mặt, Mục thầm nghĩ: "Chỉ là một cái cấm chế nho nhỏ mà thôi…"

Trước khi rời khỏi nơi này, Đường Hạo đã tạo một cái cấm chế, nhằm để cho kẻ khác không thể tiến vào nơi này.

Bất quá, lại gặp phải Mục, lấy thực lực Nguyên Anh Hậu Kỳ của hắn, việc có thể thần không biết, quỷ không hay, đột nhập vào đem A Ngân đi quả thực là vô cùng đơn giản.

Cứ như vậy, Mục liền tiến vào bên trong cấm chế…

Bên trong cấm chế là một cái hang động, từ miệng hang đến điểm cuối cùng trong hang có lẽ dài khoảng hai mươi trượng, không khí vô cùng ẩm ướt, vô số cỏ dại mọc xung quanh.

Ở phía cuối hang, có một cái bệ đá, bên trên là một cây Lam Ngân Thảo đang đung đưa, toàn thân phát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt.

"Ta và ngươi vốn không thù không oán… bất quá, có trách thì phải trách ngươi đã đi theo Đường Hạo…" Mục nhìn lấy cây Lâm Ngân Thảo kia, lẩm bẩm một câu.

Dường như cảm nhận được sự cường đại của Mục, gốc Lam Ngân Thảo kia liền run lên một cái, sau đó thì không có phát sinh thêm biến hóa gì.

Mục tiến lên mấy bước, lấy ra Phệ Huyết Châu, sau đó liền phất tay một cái, đem gốc Lam Ngân Thảo kia cho vào bên trong Phệ Huyết Châu.

"Mặc dù không thể giết chết nhưng vẫn có thể tra tấn một phen…" Mục thầm nghĩ.

Sau khi xong việc tại nơi này, Mục cũng lập tức rời đi, trở về động phủ của bản thân để tiếp tục tu luyện.

Về phần Đường Hạo, bởi vì Mục có thực lực có kinh khủng, cho nên hắn cũng không biết có người đã bắt thê tử đi, hắn lúc này vẫn còn đang làm một con ma men tại Thánh Hồn Thôn.

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 4 năm trôi qua…

(Tác: Mục lúc này là 204 tuổi nha:v)

Tại bên trong động phủ của Mục…

Phanh… Phanh… Phanh…

Một trận linh lực cực mạnh liền từ trong cơ thể của Mục bắn ra, làm cho toàn bộ động phủ rung lên một cái.

Cái đợt linh lực này vô cùng nhiều, thời gian phải hơn mười cái hô hấp thì mới dừng lại.

Như vậy, việc này đồng nghĩa với việc tu vi của Mục đã tiến được một đoạn xa, chỉ còn cách cấp bậc Bán Thần một chút nữa mà thôi.

"Vẫn là nên là đi đến Thánh Hồn Thôn một chuyến…" Mục thầm nghĩ.

Ý nghĩ chợt hiện, thân ảnh của hắn cũng biến mất khỏi nơi này…

***

Thánh Hồn Thôn…

Bên trên một cái ngọn núi nhỏ…

Mục lúc này chính là đang đứng ở một góc rừng, hai tai nghe lấy Huyết Nô báo cáo tình hình trong 4 năm qua…

Sau khi nghe được hết thảy, Mục khẽ nhíu mày, sau đó thì ra lệnh cho tên Huyết Nô kia: "Ngươi mau trở về đi, tiếp tục giám sát cho ta!"

"Vâng, chủ nhân!" Tên Huyết Nô sau khi cung kính đáp trả thì liền rời đi.

"Sáng sớm ngồi trên núi chờ mặt trời mọc, chiều thì cũng ngồi tại vị trí đó, còn luyện tập mấy cái tư thế kỳ lạ… việc này…" Mục lầm bẩm.

Theo như những gì tên Huyết Nô kia báo cáo, Đường Tam sau khi lên 1 tuổi thì đã biết đi, thông minh hơn người, cái gì cũng có thể làm được, quả thực chính là thiên tài trong thiên tài.

Bất quá, Mục lại có suy nghĩ khác, chiếu theo góc nhìn của một tên từng là lão quái vật Độ Kiếp Kỳ, hắn nghĩ tên Đường Tam này chắc chắn có vấn đề, dù sao thì cho dù có thông minh đến đi đâu nữa, cũng không thể ngay lúc 1 tuổi đã biết lên núi rồi.

Chỉ có một khả năng, đó chính là Đường Tam thật đã chết rồi, còn kẻ được gọi là Đường Tam kia lại là một người khác đoạt xá mà thành.

Bất quá, ngồi suy nghĩ thì cũng không thu được kết quả gì, Mục lập tức bay lên không trung, bắt đầu dùng thần thức tìm kiếm Đường Tam.

Rất nhanh, hắn đã tìm được Đường Tam đang trên đường lên núi…

***

Lúc này, mặt trời cũng đã gần lên, Đường Tam vội vàng ngồi vào vị trí như thường lệ.

Sau khi đã đả tọa, hắn lập tức vận chuyển Huyền Thiên Công, bắt đầu chìm vào trong tu luyện.

Rất nhanh, khoảng một khắc sau, mặt trời liền lộ ra…

Bắt lấy thời cơ, Đường Tam mở ra hai mắt, nhìn thẳng về phía mặt trời đang mọc, Huyền Thiên Công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.

Chỉ thấy từng tia tử khí đông lai mờ nhạt bắt đầu hội tụ lại, sau đó thì chui vào trong hai mắt của Đường Tam, khiến chúng lóe lên một màu tím nhàn nhạt.

Qua một lúc, khi mặt trời đã lên cao, Đường Tam liền kết thúc việc hấp thụ tử khí đông lai, sau đó thì quay trở về nhà.

***

Ở trên không trung, sau khi quan sát hết thảy, Mục đã hoàn toàn tin vào suy đoán ban đầu của bản thân.

Theo như quan sát của hắn, cái tên Đường Tam kia có luyện một loại nội công của phàm nhân, có thể giúp cơ thể hấp thu thiên địa linh khí, bất quá cũng chỉ là để cường hóa thân thể, về sau sử dụng cho chiến đấu, khác hoàn toàn với tu tiên.

Còn nữa, khi mà lúc mặt trời, tên Đường Tam kia có hấp thụ một lượng lớn tử khí đông lai, sau đó thì đem dung nhập vào trong hai mắt, Mục suy đoán có lẽ hắn đang luyện một loại đồng thuật nào đó.

Cơ mà, đây không phải là điểm mấu chốt…

Mục chắc rằng, mấy cái loại công pháp này hoàn toàn không phải của Đấu La Đại Lục, bởi vì toàn bộ hồn sư tại nơi này đều chỉ tu vũ hồn, làm gì có ai lại đi hấp thu thiên địa linh khí như vậy.

Như vậy thì chỉ có thể xác định một việc, cái tên Đường Tam này đến từ một thế giới khác, có lẽ hắn xuất thân từ phàm nhân của tu tiên giới, cho nên mói có thể nắm giữ mấy loại công pháp của phàm nhân như thế.

Nghĩ đến đây, Mục liền nhớ đến một việc…

Mấy năm trước, khi Đường Hạo chuẩn bị cho Thiên Tầm Tật ăn một búa, hắn đã thấy sinh mệnh lực của đứa bé trên tay Đường Hạo biến mất, như vậy thì chắc chắn đã chết đi.

Bất quá, ngay sau một tia sét kia, sinh mệnh lực của đứa bé đó đột ngột xuất hiện, thậm chí còn có khí vận quấn quanh, trở thành Vị Diện Chi Tử.

Mục thầm cười: "Là giống như ta sao, cũng là từ thế giới khác lưu lạc đến nơi này… Quả thực là thú vị…"