Chương 179: Đường Chiến Thiên chết???

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 179: Đường Chiến Thiên chết???

Chương 179: Đường Chiến Thiên chết???


(Chú thích một chút: Đường Chiến Thiên không có thần thức, cho nên hắn không thể phát hiện ra chính xác ai đang đến gần:v)

Đinh… Đinh… Đinh…

Cuối cùng, một trận hồn lực kia của Đường Chiến Thiên cũng biến mất, ba cái Hồn Thánh kia cũng vì thế mà thu hồi hồn lực, cẩn thận nhìn về phía hắn.

Trong lúc ba người Phất Lan Đức đánh giá Đường Chiến Thiên thì hắn cũng âm thầm nhìn một lượt qua đoàn người ở trước mắt.

Qua một lượt, Đường Chiến Thiên cũng đại khái nhìn ra được cái gì, âm thầm tính toán một phen.

Bất quá, ngay khi hắn nhìn thấy Đường Tam ở trong đoàn người, sắc mặt liền biến đổi, trong lòng có mấy cái dự định xuất hiện.

Trải qua mất giây thăm dò, đám người Phất Lan Đức liền lâm vào trong kinh ngạc cùng bất ngờ.

Hơn 10 năm về trước, Hạo Thiên Tông bởi vì có Đường Hạo đắc tội với Vũ Hồn Điện mà đã phong bế tông môn, không màng tới thế sự.

Ấy vậy mà trước mắt đám người Phất Lan Đức, lại có một người của Hạo Thiên Tông xuất hiện, lại có ở địa bàn của Thiên Đấu Đế Quốc, vốn là kẻ thù của Tinh La Đế Quốc.

(Chú thích: Hạo Thiên Tông chống đỡ Tinh La Đế Quốc, cho nên cũng tính là đại địch của Thiên Đấu Đế Quốc:v)

Bất quá, cái đấy không phải là vấn đề chính…

Vấn đề ở đây chính là hồn hoàn phối trí của người này, hoàn toàn không hợp thói thường.

"Đây… Đây là… Đệ nhất hồn hoàn đã là ngàn năm… Không thể nào…" Phất Lan Đức kinh hãi, giọng nói còn run rẩy không thôi.

Kỳ thực, cái mà bọn hắn không thể nào tin tưởng, chính là cái hồn hoàn màu đỏ thứ bảy của Đường Chiến Thiên.

Từ trước đến này, số người sở hữu hồn hoàn 10 vạn năm đều là Phong Hào Đấu La, mà tất cả đều là cái hồn hoàn cuối cùng. Thế nhưng hiện tại thì sao, một tên Hồn Thánh lại có cái hồn hoàn thứ bảy là hồn hoàn 10 vạn năm, nhìn thấy mà không khiếp sợ thì cũng kỳ quái.

"Không… Không thể nào… Không thể nào… Lý luận của ta… Lý luân của ta không thể sai được…" Ở trong đoàn người, Ngọc Tiểu Cương hoàn toàn rơi vào trong kích động, không ngừng lẩm bẩm, hai mắt tràn đầy tơ máu nhìn vào bảy cái hồn hoàn của Đường Chiến Thiên.

"Lão sư, ngài làm sao vậy??" Đường Tam lo lắng hỏi.

Cùng lúc đó, khi thấy biểu hiện kích động của Ngọc Tiểu Cương, Liễu Nhị Long cũng vội vàng chạy tới.

"Không thể nào… Lý luận cả đời của ta…"

Giờ khắc này, Ngọc Tiểu Cương như người mất hồn, liên tục lẩm bẩm về mấy cái lý luận gì đó.

Còn không đợi cho Đường Tam giúp Ngọc Tiểu Cương ổn định lại tinh thần, một tiếng hét lớn liền vang lên…

"Họ Đường kia, ngươi còn chạy được đi đâu…???"

Vù… Vù… Vù…

Ngay lập tức, mấy tiếng xé gió vang lên, thân ảnh của Viêm Thanh Ngọc và Lôi Ảnh cũng lập tức xuất hiện, một trận linh lực cực mạnh liền bắn ra xung quanh.

Phanh… Phanh… Phanh…

Lần này, bởi vì quá đột ngột, lại cộng thêm việc Liễu Nhị Long đang lo lắng cho Ngọc Tiểu Cương, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực cũng không kịp chống đỡ, thành ra toàn bộ đám người đều bị hất bay ra xa.

Lúc này, ăn phải một đống Bạo Tạc Phù, trên ngực của Đường Chiến Thiên đã xuất hiện một vết oanh tạc khổng lồ, cơ hồ là toàn bộ lồng ngực của hắn đã bị phá hủy, máu tươi tuôn ra không ngừng.

Nhìn lấy bộ dáng thê thảm của Đường Chiến Thiên, Viêm Thanh Ngọc lãnh giọng, nói: "Hừ… Hạo Thiên Tông quả nhiên là một đám mãng phu, đều là da dày thịt cứng, đánh như thế mà còn chưa chịu chết…"

Lời vừa dứt, Viêm Thanh Ngọc hô lên…

"Liệt Diễm Diệu Dương!!!"

"Liệt Diễm Phần Thiên!!!"

Oong… Oong… Oong…

Grào… Grào… Grào…

Hỏa Giao Long một bên gầm lên mấy cái, lập tức liền cùng với Liệt Vân Thương lao lên, tấn công lấy Đường Chiến Thiên đang bị trọng thương.

Ở một bên, Lôi Ảnh cũng nhanh chóng xuất chiêu.

Huyết Lôi Chiến Cốt vừa ra, tốc độ của hắn lập tức tăng mạnh, nhanh chóng xuất hiện sau lưng của Đường Chiến Thiên.

"Tử Nguyệt Ma Lôi!!!"

"Nguyệt Nhận!!!"

Ầm… Ầm… Ầm…

Vô số quả cầu lôi điện xuất hiện, bao vây lấy Đường Chiến Thiên ở tứ phương tám hướng, không cho hắn có cơ hội chạy trốn.

Vù… Vù… Vù…

Cùng lúc đó, hơn mười cái nguyệt nhận lập tức xuất hiện, cùng với tốc độ kinh người, lao như bay xuống, chém thẳng lên thân thể của Đường Chiến Thiên.

Phập… Phập… Phập…

Phốc… Phốc… Phốc…

Ăn lấy mấy cái nguyệt nhận của Lôi Ảnh, hai cánh tay của Đường Chiến Thiên liền bị chém đứt, lập tức rơi xuống đất, máu tuôn ra như suối, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt, lập tức phun ra mấy ngụm máu.

Thế nhưng, còn chưa kịp để cho Đường Chiến thở dốc, Liệt Hỏa Diệu Dương và Liệt Hỏa Phần Viêm của Viêm Thanh Ngọc đã lao tới, cơ hồ là chỉ còn cách một chút nữa là đem Đường Chiến Thiên đốt thành tro bụi.

Thời gian một cái nháy mắt đã trôi qua…

Ầm… Ầm… Ầm…

Vô số tiếng nổ lớn vang lên, một cái biển lửa khổng lồ lập tức xuất hiện tại vị trí của Đường Chiến Thiên vừa đứng.

Ở bên ngoài nhìn vào, dưới ánh lửa như hung thần, chỉ thấy một cái thân ảnh màu đen đang điên cuồng dãy dụa, sau đó thì quỳ hẳn xuống, cuối cùng thì nằm ra đất, ngay cả tro bụi cũng không còn.

Nhìn thấy Đường Chiến Thiên đã chết, Viêm Thanh Ngọc liền thở ra một hơi dài, thầm nghĩ: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất tài đã giết được một tên cẩu tặc của Hạo Thiên Tông rồi… Hai người yên tâm, đợi nữ nhi có đủ thực lực, nhất định sẽ đi san bằng Hạo Thiên Tông, đem những gì bọn chúng đã làm với chúng ta trả lại gấp trăm ngàn lần…"

Lôi Ảnh đã bên cạnh Viêm Thanh Ngọc một thời gian dài, tự nhiên là đoán được suy nghĩ của nàng lúc này. Chính vì vậy mà hắn cũng không có lên tiếng, chỉ lẳng lặng hóa thành hình dáng của nhân loại, im lặng đứng một bên.

***

Ở một nơi khác tại Lạc Nhật Sâm Lâm…

Xẹt… Xẹt… Xẹt…

Từ trong bụi cây, Lôi Nguyên Anh liền lao ra, phóng ra vô số tia điện ra xung quanh.

Trải qua thời gian mấy cái hơi thở, mấy cái tia điện kia liền hợp lại với nhau, tạo thành bộ dáng của một tên nhân loại.

Cuối cùng, thân thể của Đường Chiến Thiên cũng đã khôi phục, hắn cũng từ từ mở mắt ra.

"Không tồi, không tồi, quả nhiên là có tiến bộ…" Chỉ thấy hắn cười mấy cái, sau đó thì trùm cái mũ ở phía sau lên, bắt đầu rời khỏi nơi này.

***

Quay trở lại hiện tại…

Qua một lúc, sau khi xác nhận là đã đem Đường Chiến Thiên đốt thành tro bụi, Viêm Thanh Ngọc cũng dần ổn định lại cảm xúc, bắt đầu quan sát xung quanh.

Lôi Ảnh ở một bên cũng không có làm ra hành động gì, cũng giống như Viêm Thanh Ngọc, đảo mắt quan sát đám người Đường Tam.

Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc quan sát đám người Sử Lai Khắc thì bọn hắn cũng quan sát lại, bất kỳ sai cũng hiếu kỳ về hai người này.

Bất quá, sau khi nhìn một lát, Lôi Ảnh cảm thấy không có gì khả nghi, liền nói: "Thanh Ngọc, chúng ta đi thôi!"

Viêm Thanh Ngọc đồng dạng cũng không có nhận thấy gì bất thường ở đám người Sử Lai Khắc: "Tốt! Ảnh ca, chúng ta đi thôi!"

Nói xong, Viêm Thanh Ngọc cùng Lôi Ảnh liền ngự khí bay đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi nơi này, để lại đám người Sử Lai Khắc còn đang không hiểu chuyện gì.

Ở bên dưới, mặc dù Viêm Thanh Ngọc và Lôi Ảnh đã đi xa, thế nhưng Tiểu Vũ vẫn còn đưa mắt nhìn hai bọn hắn.

"Không thể nào… Có lẽ là ta đã nhìn nhầm, hai người này không phải là hai người năm đó…" Tiểu Vũ lẩm bẩm.

Bất quá, còn chưa kịp để nàng định thần, thanh âm của Phất Lan Đức liền vang lên: "Tất cả nghe đây, mau chóng trở về học viện, ngày khác chúng ta sẽ dẫn các ngươi đi săn hồn hoàn."

Nói rồi, Phất Lan Đức liền dẫn đầu đám người, cùng với Liễu Nhị Long dìu Ngọc Tiểu Cương trở về học viện.

Kể từ hôm đó, sau khi đã bình tĩnh trở lại, Ngọc Tiểu Cương liền bắt đầu vực dậy tinh thần, bắt đầu nghiên cứu lại lý luận của bản thân. Có lẽ phối trí hồn hoàn của Đường Chiến Thiên đã gây cho hắn một trận đả kích không nhỏ.

Về phần đám học viên như Đường Tam, tất cả đều đã được ba người Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực và Liễu Nhị Long dẫn di thu thập hồn hoàn, thành công đột phá đến Hồn Tông.

Cuối cùng, cả học viện Sử Lai Khắc chìm vào trong tu luyện, chuẩn bị cho cuộc thi cao cấp học viện hồn sư toàn đại lục sắp tới.

***

Nhật Nguyệt Đại Lục…

Bên trong một cái động phủ nào đó…

Mục lúc này chính là đang luyện chế mấy thứ gì đó, có vẻ như là đã hoàn thành.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt nhắm lại, chậm rãi tiêu hóa tin tức vừa nhận được.

"Thì ra là như vậy, xem ra là mấy năm qua, hai đứa kia cũng không có lười biếng…" Mục cười nói.