Chương 189: Thoải mái

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 189: Thoải mái

Chương 189: Thoải mái


Qua một lúc lâu, Mục và Lăng Nhi cuối cùng cũng đã tách ra, nắm lấy tay nhau cùng bay về một phía.

Mặc dù trước kia, lúc Lăng Nhi thức tỉnh khi còn là quả trứng màu lam, Mục đã rất kích động. Thế nhưng nếu như so sánh với lần đoàn tụ này, quả thực là một trời một vực.

Lúc này, sau khi đã luyện hóa toàn bộ thần lực của Băng Thần, Lăng Nhi đã thành công thức tỉnh, thực lực cũng đã đạt tới Hóa Thần Sơ Kỳ, mạnh hơn Mục hiện tại rất nhiều lần.

Có điều, Lăng Nhi lại không tự mình phi hành, mà là nằm trong lồng ngực của Mục, để cho hắn ôm ấp mang đi, bản thân thì nhắm mắt hưởng thụ cái cảm giác này.

"Mục, rất lâu rồi… Thiếp mới cảm thấy mãn nguyện như thế này…" Lăng Nhi nũng nịu nói.

"Thế sao??? Vậy để ta bay chậm lại một chút, cho nàng hưởng thụ thêm…" Mục cười đáp, hai gò má cũng phiến hồng, hiển nhiên là hắn cũng rất hưởng thụ cái cảm giác khi được bế thê tử này.

"Ừm…" Lần này, Lăng Nhi không có đáp lại, mà chỉ kêu lên một tiếng nũng nịu, sau đó thì ôm Mục càng chặt hơn.

Cuối cùng, trải qua gần 1 ngày, Mục cũng đã đem Lăng Nhi đưa về động phủ của bản thân.

Nhìn lấy cái động phủ trước mặt, Lăng Nhi khẽ cau mày, đôi mắt u oán nhìn Mục một cái, thầm than: "Chàng thật là… vẫn không thể thay đổi nổi… Sao lại có thể ở được tại cái địa phương này?"

Lần này đến phiên Mục không nói được gì, dù sao thì hắn cũng không có quan tâm gì đến nơi ở. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có thể che mưa che nắng và không bị người khác làm phiền là có thể ở được rồi.

Bất quá, đấy là khi hắn một thân một mình. Còn bây giờ thì khác, thê tử cũng đã tỉnh lại rồi, cũng nên tìm một nơi đàng hoàng hơn để sinh sống.

"Cái này… Cái này…" Mục chỉ đành gãi đầu mà cười khổ.

Nhìn lấy cái bộ dáng này của phu quân, Lăng Nhi chỉ đành lắc đầu: "Để thiếp vào trong xem xét qua đã… nếu như có thể trang hoàng lại thì cứ làm… chứ không thể nào có thể ở một nơi như thế này được…"

"Được rồi… theo ý nàng…" Mục liên tục đáp ứng.

Cứ thế, trải qua mấy ngày tu sửa, Lăng Nhi đã đem cái động tồi tàn của Mục biến thành một cái trang viên nằm trong lòng núi, mặc dù bên ngoài không có tráng lệ, vẫn chỉ là ngọn núi bình thường, thế nhưng bên trong đã được trang hoàng lại, hoàn toàn khác xa so với lúc trước.

***

Lúc này, bên trong một gian phòng…

Nhìn lấy Mục đã tỉnh lại sau khi tu luyện, Lăng Nhi liền hỏi: "Mục, chàng định khi nào sẽ đột phá Hóa Thần Kỳ?"

"Hóa Thần Kỳ sao? Có lẽ là không còn lâu nữa đâu. Chỉ cần đợi mấy năm nữa, sau khi căn cơ ổn định lại, ta sẽ đi một chuyến ra đại hải, đem Thâm Hải Ma Kình Vương giết chết, hấp thu năng lượng của nó…" Mục vừa mở hai mắt, vừa chậm rãi giải thích.

"Như vậy thì chàng định đợi mấy năm nữa?" Lăng Nhi lại hỏi, bất quá trên khuôn mặt lại không có hảo ý.

"Có lẽ là khoảng 5 năm nữa…" Mục đáp, hắn cũng không có phát hiện ra điểm bất thường của Lăng Nhi.

Nghe thấy vậy, khuôn mặt hoàn mỹ của Lăng Nhi lại càng trở nên giảo hoạt: "Như vậy thì trong khoảng thời gian đó, chàng cũng không cần xử lý chuyện gì khác phải không?"

"Đúng v…" Mục đáp.

Bất quá, còn chưa kịp để hắn nói xong chữ ‘vậy’...

Phanh… Phanh… Phanh…

Một cỗ lực lượng cực mạnh liền xuất hiện, đem thân thể của Mục trói chặt, không cho hắn có cơ hội để phản kháng.

Lực lượng có thể làm cho cường giả Bán Thần như Mục không thể di chuyển…

Đáp án chỉ có một, đó chính là có tu sĩ Hóa Thần Kỳ ra tay.

Mà xung quanh ngàn dặm nơi này, tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng chỉ có một người Lăng Nhi, như vậy thì cũng đã đủ hiểu ai là người đã chế trụ Mục.

Cảm nhận thấy bản thân không thể di chuyển được, Mục liền quay đầu sang hỏi: "Lăng Nhi, có chuyện…"

Bất quá, còn chưa kịp để hắn nói xong, miệng của hắn liền bị vật gì đó chặn lại.

Chỉ thấy Lăng Nhi lúc này đã lao đến bên người Mục, lập tức dùng đôi môi của bản thân chặn cái miệng của hắn lại…

Bịch…

Một tiếng động vang lên…

Lăng Nhi không nói một lời nào, trực tiếp đẩy Mục lên giường…

"Phu quân, hôm nay thiếp muốn tạo phản…"

(Tác: (☞ ͡° ͜ʖ ͡°)☞:v)

***

Hơn 10 ngày sau…

Mục lúc này chính là đang ngồi trong một gian phòng khác, xung quanh đều là bàn ghế trang trọng.

Trải qua hơn 10 ngày vừa rồi, Mục liền cảm thấy thân thể cùng tinh thần thoải mái vô cùng, dường như là không còn cảm thấy bất cứ áp lực nào nữa, thật là khiến cho người khác quên không lối về.

Bất quá, còn không đợi cho Mục hưởng thụ xong, ở Sát Lục Chi Đô, Đường Chiến Thiên đã truyền tin tức tới.

Nội dung thì rất đơn giản, chính là Đường Hạo dẫn Đường Tam tới Sát Lục Chi Đô để rèn luyện, còn bản thân Đường Hạo thì nhờ có Sát Thần Lĩnh Vực mà luôn âm thầm quan sát Đường Tam.

Đối với cái tin tức này, Mục cũng chỉ là lưu ý một chút, những cũng không để trong lòng.

Bởi vì hiện tại, Đường Tam cũng chỉ là ngũ hoàn Hồn Vương, so với thực lực Bán Thần của hắn thì vẫn còn cách quá xa.

Với lại, nhiều nhất là 5 năm nữa, Mục sẽ đi giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương, đột phá đến Hóa Thần Sơ Kỳ.

Đến lúc đó, Mục căn bản chẳng cần phải cố kỵ gì Đấu La Tinh nữa, hắn có thể trực tiếp giết chết Đường Tam cũng như là đem Hạo Thiên Tông tiêu diệt mà không gặp bất cứ hậu quả nào.

Cứ như vậy, Mục truyền tin lại cho Đường Chiến Thiên, bảo hắn tận lực tránh gặp hai cho con Đường Tam Đường Hạo, miễn cho tâm ma không nổi lên, sau đó thì chuyên tâm mà tiếp nhận khảo hạch của Tu La Thần.

Nói về khảo hạch của Tu La Thần thì hiện tại, Đường Chiến Thiên đã được Tu La Kiếm công nhận, hắn cũng đã vượt qua 3 cửu ải trong khảo hạch, hiện tại đang tìm cách vượt qua khảo hạch thứ tư.

Cứ như vậy, mặc kệ cho Đường Tam đến Sát Lục Chi Đô, Đường Chiến Thiên cũng không hề quan tâm. Thậm chí cho dù Đường Tam có hoàn thành 100 trận khiêu chiến Sát Lục Tràng, hắn cũng không thèm ra mở Địa Ngục Lộ, mặc kệ Đường Tam bị kẹt lại Sát Lục Chi Đô.

Về phần Mục thì mấy năm qua vô cùng bình yên, ngoài việc tu luyện ra thì chính là bồi dưỡng tình cảm với thê tử, hoàn toàn không có việc gì ngoài ý muốn phát sinh, sống vô cùng thoải mái.

Trong lúc sinh sống tại nơi này, Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc cũng có trở về, Mục cũng nhân cơ hội đó mà giới thiệu cho hai tên đồ đệ của hắn biết về sư nương của bọn chúng, khiến cho hai đứa nhỏ này phải kinh ngạc một phen.

Sau đó, Lôi Ảnh và Viêm Thanh Ngọc cũng rời đi, để lại không gian cho Lăng Nhi và Mục.

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 4 năm trôi qua…

Trải qua 4 năm liên tục tu luyện, căn cơ của Mục cũng đã ổn định, hắn hiện tại có thể đột phá Hóa Thần Sơ Kỳ bất cứ lúc nào.

Lại nói một chút về những gì xảy ra với Đường Tam…

2 năm về trước, khi nhận thấy không thể mở ra Địa Ngục Lộ, Đường Hạo đã đem Đường Tam ra khỏi Sát Lục Chi Đô, về sau thì không rõ tung tích, có lẽ là đã trở lại học viện Sử Lai Khắc rồi.

Bất quá, trước khi tiến về Sát Lục Chi Đô, Đường Hạo đã dẫn Đường Tam tới nơi ở của A Ngân cùng với việc nói ra tất cả sự tình đã phát sinh năm đó.

Có điều, sau khi tới nơi đó, Đường Hạo đã phát hiện ra A Ngân đã biến mất, khiến cho hắn vô cùng tuyệt vọng, căn bản là đã không còn phong thái của cường giả như xưa.

Về phần Đường Tam, sau khi biết mẫu thân đã mất tích, tính cách của hắn càng lúc càng trầm mặc, điên cuồng liều mạng tu luyện, không hề bỏ lỡ một chút giây phút nào.

Có lẽ sau khi rời khỏi Sát Lục Chi Đô, Đường Tam cũng đã thử đi tìm tung tích của mẫu thân.

Bất quá, nỗ lực của hắn là vô ích. Bởi vì mẫu thân của hắn hiện tại đang ở trên đại hải.

***

Trên đại hải, bên trong Thâm Hải Ma Kình Vực…

Nhìn lấy một vùng biển rộng lớn, Lăng Nhi lên tiếng hỏi: "Đây chính là Thâm Hải Ma Kình Vực, địa bàn của Thâm Hải Ma Kình Vương???"

"Đúng vậy, đầu Thâm Hải Ma Kình Vương này sớm đã đạt tới tu vi thần cấp, nhưng vì quy tắc của Đấu La Tinh không cho hồn thú thành thần, thành ra chỉ đành ở nơi này…" Mục giải thích.

"Là như vậy sao…???" Lăng Nhi đáp lời.

Dừng lại một chút, nàng lại tiếp: "Nếu như đầu Thâm Hải Ma Kình Vương này sinh ra ở tu tiên giới, có lẽ hắn đã trở thành bá chủ một phương rồi…"

"Quả thực có thể như vậy…" Mục đáp.