Chương 192: Hóa Thần

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 192: Hóa Thần

Chương 192: Hóa Thần


Lời của Mục vừa dứt, hàng vạn thanh cự kiếm liền lao thẳng lên bầu trời, trực tiếp đối đầu với hắc lôi.

Ầm… Ầm… Ầm…

Một tràng âm thanh kinh khủng này liền bắt đầu, kéo dài hơn một khắc.

Cùng lúc đó, ở phía bên dưới, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương uốn éo cơ thể, liên tục lượn lờ xung quanh Mục để bảo vệ cho hắn.

Phanh… Phanh… Phanh…

Một loạt thanh âm kỳ lạ vang lên…

Mặc dù đã sử dụng một lượng lớn huyết tinh để duy trì trận pháp, thế nhưng Phệ Huyết Kiếm Trận cũng không thể kiên trì nổi, lúc này đã xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.

Rắc… Rắc… Rắc…

Càng về sau, số lượng huyết kiếm được ngưng tụ thành cũng ngày càng ít đi, uy lực công kích cũng giảm đi rất nhiều, trận pháp cũng xuất hiện vô vàn vết nứt.

Cuối cùng, kiên trì thêm được mấy hơi thở, Phệ Huyết Lĩnh Vực cũng trực tiếp vỡ nát, Phệ Huyết Châu và Hấp Huyết Chu Hoàng cũng được Mục thôi hồi.

Phốc…

Thần thông bị phá hủy, Mục tự nhiên cũng bị phản phệ, chỉ thấy hắn liền nôn một phát mấy ngụm máu tươi, sắc mặt trên mặt cũng đã xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi.

Mất đi thế công của Phệ Huyết Lĩnh Vực, mặc dù đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng vẫn có vô vàn tia hắc lôi đánh xuống, thế như chẻ tre, liên tục đánh vào lớp kết giới được tạo nên bởi Huyết Tu La.

Ầm… Ầm… Ầm…

Như vậy, liên tục từng đợt công kính rơi xuống, lớp kết giới liên tục gánh chịu.

Mới đầu, lớp kết giới này hoàn toàn không bị tổn hao gì, Mục cũng không biểu hiện ra điều gì bất ổn.

Thế nhưng, trải qua hơn nửa canh giờ chống đỡ, lớp kết giới kia cũng đã không thể duy trì được nữa.

Từ xa nhìn vào, hoàn toàn không hề thấy một chút huyết sắc nào, gần như là toàn bộ huyết tinh bên trong đã được sử dụng hết.

Thậm chí cái hư ảnh Huyết Tu La ở phía sau lưng Mục cũng đã mờ nhạt đi rất nhiều, mặc dù vẫn còn tồn tại nhưng rất khó để nhìn ra.

Về phần Mục, hắn lúc này cũng không thể khá hơn được. Dù sao thì Huyết Tu La chính là thần thông của Mục, thần thông bị suy yếu thì chủ nhân cũng phải gánh chịu một phần.

Chỉ thấy mặt Mục lúc này đã không còn một chút huyết sắc, hoàn toàn trắng bệt như tờ giấy, hơi thở vô cùng rối loạn, mồ hôi nhễ nhại, râu tóc rối bời.

Ở phía xa, nhìn lấy một cảnh này, Lăng Nhi vô cùng đau lòng. Thế nhưng nàng cũng chỉ có thể bất lực đứng nhìn. Bởi vì nếu như nàng nhúng tay vào thì sẽ khiến cho uy lực của lôi kiếp tăng lên mấy lần, sợ rằng đến lúc đó Mục cũng không thể chống đỡ nổi.

Rầm… Rầm… Rầm…

Phốc… Phốc… Phốc…

Đúng vào lúc này, lớp kết giới do Huyết Tu La tạo nên cũng đã vỡ nát, Mục cũng vì bị phản phệ mà phun ra mấy ngụm tiên huyết, thần sắc uể oải không thôi.

Mất đi lớp kết giới kia, hàng vạn tia hắc lôi liền xông thẳng vào Mục. Mặc dù số lượng của chúng đã giảm đi rất nhiều, thế nhưng vẫn vô cùng nguy hiểm.

Grào.. Grào… Grào…

Ở hai bên, Hỏa Long Vương và Băng Long Vương gầm lên mấy tiếng, trực tiếp lao ra bên ngoài, cùng với hàng vạn tia hắc lôi đối chọi, hy vọng có thể giúp Mục độ kiếp thành công.

Có vẻ như thời gian cũng đã sắp hết…

Chỉ thấy trên bầu trời, không còn có tia hắc lôi nào xuất hiện nữa, mặc dù vô cùng chật vật, thế nhưng trận lôi kiếp thứ tư này cũng coi như là vượt qua.

Nhìn lấy đợt lôi kiếp đã đi qua, Mục âm thầm thở ra một hơi, đồng thời cũng tranh thủ hồi phục một chút sức lực: "Hộc… Hộc… Hộc…"

Bất quá, còn chưa đợi Mục kịp hồi phục sức lực, đợt lôi kiếp tiếp theo đã kéo đến…

Đùng… Đùng… Đùng…

Liên tục mấy tiếng nổ long trời lở đất vang lên, sắc trời vốn toàn mây đen, nay không hiểu tại sao lại chuyển sang một màu đỏ rực, giống như là đang nhuốm máu toàn bộ Đấu La Tinh vậy.

Cùng lúc đó, tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm…

Kể từ sau khi có được một giọt tinh huyết Cự Long từ Mục, Ngân Long Vương đã đem giọt tinh huyết đó thôn phệ, sau đó thì dùng thời gian mấy chục năm, cuối cùng cũng đã đem giọt tinh huyết đó luyện hóa hoàn toàn.

Lúc này, Ngân Long Vương không hề biết được những gì đang xảy ra tại đại hải, vẫn đang tu luyện bên trong Sinh Mệnh Chi Hồ.

Bất quá…

Grào… Grào… Grào…

Từ trong Sinh Mệnh Chi Hồ, Ngân Long Vương gầm lên một tiếng, sau đó thì bay lên không trung, hai mắt hướng về phía đại hải.

"Thế mà lại có người đột phá thần cấp… là nhân loại sao?"

"Thương thế của ta hiện tại đã bình phục rồi, bất quá vẫn cần phải tiếp tục tu luyện…"

Nghĩ rồi, Ngân Long Vương quyết định là sẽ không quan tâm đến việc kia, mà chính là trở về Sinh Mệnh Chi Hồ tu luyện.

Quay trở lại hiện tại…

Bên trên đại hải, tại Thâm Hải Ma Kình Vực, nơi mà Mục đang độ kiếp…

Đùng… Đùng… Đùng…

Liên tục từng tia huyết lôi đánh xuống phía dưới, đem thân thể của Mục tàn phá.

Lúc này, Mục đã hoàn toàn đem tất cả ác chủ bài ra để đón lấy lôi kiếp, thành ra hắn cùng không còn sức lực để chống cự lại, chỉ đành sử dụng ba cỗ thần lực của Băng Thần, Thiên Sứ Chi Thần và Tu La Thần để chống đỡ, tạm thời giữ được tính mạng.

Đứng ở bên ngoài, nhìn thấy bộ dáng thê thảm của phu quân, Lăng Nhi nhi đau lòng không thôi, nhưng nàng cũng không có biện pháp gì, chỉ đành lặng lẽ cầu nguyện.

Ầm… Ầm… Ầm…

Lại thêm một trận lôi kiếp nữa đánh xuống, thân thể của Mục lại run lên một cái, cái vòng bảo hộ từ ba cỗ thần lực kia cũng ảm đạm đi một phần, thế nhưng không hề có dấu hiệu không chịu nổi.

Lại trải qua một khoảng thời gian nữa, đợt lôi kiếp thứ năm cuối cùng cũng kết thúc, Mục cũng vì thế mà hoàn thành độ kiếp.

Vù… Vù… Vù…

Sau khi tia huyết lôi cuối cùng biến mất, mây đen trên bầu trời cũng từ từ tiêu tán, để lộ ra ánh sáng của mặt trời, đem một mảnh đại hải vốn chìm trong hắc ám một lần nữa chiếu sáng.

Vù… Vù… Vù…

Đúng vào lúc này, cơ thể của Mục bay lên không trung, linh khí từ cái vòng xoáy khổng lồ kia cũng bắt đầu chuyển động, từ từ chui vào trong cơ thể hắn, đem linh hồn cùng nhục thân vốn đã cường đại một lần nữa thanh tẩy.

Thiên địa tẩy lễ, thành tựu Hóa Thần…

Ầm… Ầm… Ầm…

Đúng vào lúc này, cơ hồ là toàn bộ linh khí trên Đấu La Tinh đã tập trung vào nơi này, toàn bộ đều dung nhập vào trong cơ thể của Mục, khiến cho thể nội của hắn tăng lên một cách chóng mặt, tu vi cũng theo đó mà tăng tiến.

Vù… Vù… Vù…

Lại một lần nữa, mây đen lại kéo về nơi này.

Bất quá, lần này lại hoàn toàn khác, mặc dù lúc đầu là mây đen, thế nhưng về sau lại chuyển sang màu đỏ, rất nhanh đã lan rộng ra toàn bộ Đấu La Tinh, không một nơi nào mà không bị huyết vân bao phủ.

Tại Nhật Nguyệt Đại Lục…

"Các ngươi mau nhìn… Đây là có chuyện gì xảy ra???" Một tên hồn sư bình thường kêu lên.

"Tại sao bầu trời lại chuyển sang màu đỏ???"

"..." Vô vàn câu hỏi được đặt ra… thế nhưng hoàn toàn không có ai đứng ra giải đáp cho bọn hắn.

Đấu La Đại Lục, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm…

Lại một lần nữa, Ngân Long Vương lại bị kinh động trong lúc tu luyện.

Chỉ thấy nàng đã hóa thành bộ dáng của nhân loại, lơ lửng trên không trung của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhìn lên bầu trời đỏ rực, hai mắt liên tục lóe lên, không hiểu là đang suy nghĩ về điều gì.

Ở phía dưới, đám người Đế Thiên cũng chú ý đến dị tượng này.

"Các ngươi nói xem… bầu trời chuyển sang màu đỏ? Ta thấy rất giống với 200 năm trước, khi cái tên Mục kia vừa mới đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm…" Hùng Quân nói.

Nghe thấy vậy, Tử Cơ cũng tiếp lời: "Ta cảm thấy nguyên nhân làm ra bầu trời màu đỏ này, rất có thể là người kia…"

Vừa nói, Tử Cơ liền run lên một cái, dường như nàng vẫn không quên được cái cảm giác bất lực khi huyết mạch bị áp chế.

Đúng vào lúc này…

Oong… Oong… Oong…

Trên bầu trời, một cái hư ảnh khổng lồ liền xuất hiện, cơ hồ là khắp nơi trên toàn bộ Đấu La Tinh đều có thể nhìn thấy.

Cái hư ảnh đó là một tên thanh niên khoảng 20 tuổi, mặt dù không nhìn rõ mặt mũi, thế nhưng nếu chiếu theo ngũ quan mà nói, cái hư ảnh này rất giống Mục.

Đám người Đế Thiên sau khi nhìn thấy cảnh này thì cũng trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn thật không ngờ lại xuất hiện một chuyện quỷ dị như vậy.

Đúng vào lúc này, cái hư ảnh khổng lồ kia liền mở miệng, thanh âm như sấm rền trời liền vang lên…

"Ta… Mục… Hôm nay… thành tựu Hóa Thần!!!"