Chương 198: Hạo Thiên Tông toàn diệt

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 198: Hạo Thiên Tông toàn diệt

Chương 198: Hạo Thiên Tông toàn diệt


"Không… ngươi muốn làm gì ta???" Cảm nhận lấy thân thể đang tự chuyển động, Đường Thần không kìm được sợ hãi mà hét lên.

Bất quá, đối với sự phản kháng của Đường Thần, Mục cũng không hề quan tâm, chỉ im lặng điều chỉnh lực đạo, rất nhanh đã đem cơ thể Đường Thần đi đến trước đám người của Hạo Thiên Tông đang quỳ.

Oong… Oong… Oong…

Từ trong hư không, Đường Chiến Thiên lấy ra Tu La Ma Kiếm, nhanh chóng ném về phía Đường Thần.

Tu La Ma Kiếm vừa ra, Mục lập tức điều khiển cơ thể Đường Thần, nhanh chóng đem kiện thần khí này bắt lấy.

Nắm lấy Tu La Ma Kiếm trong tay, cơ thể Đường Thần lập tức đi đến phía trước một tên tộc nhân có tu vi Hồn Đấu La của Hạo Thiên Tông, hai tay đưa lên không trung, nhắm thẳng vào cái cổ của hắn.

"Không…" Đường Thần lúc này đã hiểu được Mục muốn làm cái gì, chỉ thấy hắn không kìm được mà nhắm hai mắt lại, miệng thì tuyệt vọng gào lên.

Xẹt…

Một thanh âm lãnh khốc vang lên, cái đầu của tên Hồn Đấu La kia liền rơi xuống đất.

Bịch… Bịch… Rầm…

Ngay khi Tu La Ma Kiếm chém xuống, cơ thể của tên Hồn Đấu La kia liền bị Tu La Ma Kiếm thôn phệ sạch huyết dịch, lập tức biến thành một cái xác khô. Sau khi cái đầu rơi xuống đất, thân thể của tên Hồn Đấu La đó cũng không còn điểm tựa, cũng nhanh chóng ngã xuống đất.

Đường Thần hiện tại mặc dù là một tên 99 cấp Cực Hạn Đấu La, thế nhưng thân thể của hắn đã bị Mục phong ấn lại, thành ra cũng không thể sử dụng hồn lực được.

Lại thêm việc sử dụng Tu La Ma Kiếm, Đường Thần sau khi chém đứt đầu tên Hồn Đấu La kia thì cũng bị Tu La Ma Kiếm cắn trả, một phần huyết dịch của hắn cũng bị kiện thần khí này thôn phệ, thống khổ không thể tả.

"A… A… A…" Nhận lấy thống khổ như vậy, Đường Thần cũng không nhịn được nữa mà la lên.

Ở trên không trung, Mục lạnh lùng nhìn Đường Thần, tay phải tiếp tục khống chế lực đạo, nhanh chóng đem thân thể của Đường Thần tiếp tục di chuyển.

Xẹt…

Bịch… Bịch… Rầm…

Lại thêm một tên tộc nhân của Hạo Thiên Tông bị Đường Thần chém chét, lập tức hóa thành một cái xác khô.



Thời gian nửa canh giờ cũng đã trôi qua, trừ bỏ Đường Tam, Đường Hạo cùng Đường Khiếu ra, cơ hồ là toàn bộ tộc nhân của Hạo Thiên Tông đều đã bị giết sạch.

Nơi này hiện tại đã biến thành một bãi tha ma, khắp nơi là vô số xác chết nằm la liệt, máu tươi không ngừng nhỏ xuống, sợ rằng hồn sư nhìn thấy cũng phải hoảng sợ một trận.

Trải qua nửa canh giờ tự tay chém giết tộc nhân, tinh thần của Đường Thần lúc này đã không còn như trước, hắn đã lâm vào trong mơ hồ.

Kỳ thực thì việc này cũng dễ hiểu…

Tự tay chém chết tộc nhân, sau đó lại nhận thêm tra tấn từ việc bị Tu La Ma Kiếm cắn trả, đừng nói là Đường Thần, sợ rằng Thần Vương cũng không hề có kết cục tốt hơn.

"Không… Không… Không…" Ở bên dưới, Đường Thần điên cuồng lẩm bẩm, thần trí điên loạn, hai mắt vô thần.

Bởi vì bị Tu La Ma Kiếm thôn phệ huyết dịch, cho nên thân thể của Đường Thần cũng không khác cái xác khô là mấy, chỉ khác là hắn vẫn còn sống.

Cuối cùng, Đường Thần đã đi tới phía trước người Đường Tam.

Ở trên không trung, Mục nhìn lấy Đường Tam một cái, thầm nghĩ: "Giết Vị Diện Chi Tử, xem ra sẽ phải gây ra một trận kinh động rồi."

Nghĩ rồi, Mục hạ tay xuống, Đường Thần cũng trực tiếp nhấc Tu La Ma Kiếm lên, nhắm thẳng về phía Đường Tam.

Đối mặt với cái chết, đối mặt với cái tằng tổ phụ xa lạ này, Đường Tam cũng không có cầu xin tha mạng, mà điên cuồng phản kháng, hy vọng có thể tìm được đường sống.

Bất quá, dưới uy áp của tu sĩ Hóa Thần Sơ Kỳ, cho dù Đường Tam có là Phong Hào Đấu La đi nữa, tất cả đều vô dụng.

"Gia gia, không được… Đường Tam là nhi tử của ta, cũng là…" Đường Hạo một bên vội vàng gào lên.

"Chết!" Mục hô lên một tiếng.

Xẹt…

Một thanh âm khô khốc vang lên, Đường Tam ngay lập tức bị Tu La Ma Kiếm chém chết…

Đùng… Đùng… Đùng…

Đúng vào lúc này, một tia sét đột nhiên xuất hiện, khiến cho toàn bộ Đấu La Đại Lục phải run rẫy.

Đối với dị biến này, Mục cũng không có gì bất ngờ, chỉ nhìn lên bầu trời một cái, thầm nghĩ: "Xem ra là bắt đầu rồi…"

Đùng… Đùng… Đùng…

Vô số tia sét xuất hiện, liên tục lóe lên, sau đó thì biến mất, tốc độ cực nhanh.

Mặc dù xuất hiện nhiều như vậy, thế nhưng toàn bộ tia sét kia đều tập trung tại Hạo Thiên Tông, khiến cho Tinh La Đế Quốc một phen kinh sợ.

Ầm… Ầm… Ầm…

Đúng vào lúc này, một tia huyết lôi lập tức lao xuống, đánh về phía Đường Thần…

Đùng… Đùng… Đùng…

Huyết lôi mang theo hủy diệt lực lượng, trực tiếp đem Đường Hạo và Đường Khiếu ở bên cạnh đánh thành tro bụi, còn Đường Thần thì trực tiếp lăn ra đất, sau vài hơi thở thì cũng chết đi.

Bất quá, mặc dù đã tiêu diệt được kẻ đã giết chết Vị Diện Chi Tử, thế nhưng một trận sét này vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí là còn tăng lên rất nhiều.

Cứ như vậy, trải qua hơn mười ngày, trận sét kia cuối cùng cũng dừng lại.

Có điều, đó là việc của tương lại, còn hiện tại thì khác.

Mục đảo mắt nhìn một lượt Hạo Thiên Tông, sau đó thì nhìn về Viêm Thanh Ngọc một cái, thầm nghĩ: "Xem ra cũng nên nói sự thật rồi!"

Vù… Vù… Vù…

Một trận âm phong xuất hiện, lập tức đem toàn bộ thi thể ở bên dưới thổi bay lên, tạo thành một cái lốc xoáy khổng lồ.

Ầm… Ầm… Ầm…

Rất nhanh, nương theo sự điều khiển của Mục, toàn bộ thi thể tại nơi này đều đã tập trung tại một chỗ, lấy hình dạng của một ngọn núi mà xếp chồng lại, bên trên chính đỉnh là cái đầu của Đường Thần.

Sau khi xử lý xong hết thảy, Mục lập tức truyền âm cho Viêm Thanh Ngọc: "Sau khi trở về thì đi theo ta một chuyến!"

Nói rồi, Mục lập tức ôm Lăng Nhi bay đi, Viêm Thanh Ngọc và Lôi Ảnh cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

***

Bên trong động phủ…

Mục lúc này chính là đang ngồi tu luyện, hai mắt nhắm chặt, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.

Bỗng nhiên, hắn mở hai mắt ra, mở miệng: "Vào đi!"

Cạch…

Tiếng cửa động vang lên, Viêm Thanh Ngọc từ bên ngoài liền tiến vào bên trong.

"Sư phụ, người nói muốn gặp con?" Viêm Thanh Ngọc nghi hoặc hỏi.

"Ừm, chính xác là như vậy…" Mục đáp.

Nói rồi, hắn lập tức đưa tay về phía túi trữ vật, lấy ra một cái khúc gỗ.

Viêm Thanh Ngọc tự nhiên cũng nhìn theo động tác của Mục, nàng nhìn lấy khúc gỗ mà Mục lấy ra, cũng chăm chú quan sát điểm đặc biệt của nó.

Bất quá, cho dù có quan sát kĩ như thế nào, Viêm Thanh Ngọc cũng không thể nào nhìn ra điểm bất phàm của khúc gỗ kia.

Nhìn lấy bộ dáng khó hiểu của Viêm Thanh Ngọc, Mục chỉ cười một cái, nói: "Vật này gọi là Dưỡng Hồn Mộc… Mặc dù bản thân nó đã bị hao tổn nhiều, thế nhưng vẫn có công dụng nhất định, vẫn có thể đem linh hồn trú ngự trong này…"

Nói rồi, Mục liền phất tay một cái, đem Dưỡng Hồn Mộc về phía Viêm Thanh Ngọc.

Nhìn lấy khúc Dưỡng Hồn Mộc trước mặt, Viêm Thanh Ngọc không biết phải làm như thế nào.

Đúng vào lúc này, thanh âm của Mục liền vang lên trong tai của nàng: "Mở ra thần thức, sau đó thì thâm nhập vào bên trong!"

Viêm Thanh Ngọc bị thanh âm của Mục làm cho giật mình, bất quá nàng cũng làm theo lời của Mục, nhanh chóng thả ra thần thức, sau đó thì đem thần thức chui vào bên trong Dưỡng Hồn Mộc.

Vù…

Thần thức của Viêm Thanh Ngọc vừa vào bên trong Dưỡng Hồn Mộc, nàng liền cảm thấy bản thân đã đi vào một thế giới khác, vô cùng lạ lẫm.

Nhìn lấy cái thế giới khắp nơi là bóng tối này, Viêm Thanh Ngọc lập tức ngưng thần giới bị, hai mắt quan sát khắp nơi.

Đột nhiên, Viêm Thanh Ngọc dường như cảm nhận được thứ gì, vội vàng la lên: "Là ai?"

Vù… Vù… Vù…

Ngay lập tức, ở trước mặt Viêm Thanh Ngọc, hai vệt ánh sáng hiện lên, lập tức hóa thành hai đao thân ảnh.

Nam thì cao lớn oai hùng, nữ thì yểu điệu thục nữ.

Rất nhanh, cả ba liền trợn mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

Qua một lúc lâu, Viêm Thanh Ngọc mới run rẫy: "Phụ thân… Mẫu thân… Là… là hai người sao???"

Ở phía đối diện, Viêm Minh và Trương Thanh Trúc cũng giống như vậy, hoàn toàn bị người ở phía trước làm cho kinh sợ.

Bất quá, sau khi nghe Viêm Thanh Ngọc gọi, hai người này cũng lập tức lao lên, lo lắng gọi: "Thanh Ngọc, là mẫu thân đây…"

***

Ở bên ngoài, Mục phất tay một cái.

Oong… Oong… Oong…

Một cái kết giới lập tức xuất hiện, đem Viêm Thanh Ngọc và Dưỡng Hồn Mộc bao lại, hoàn toàn đem không gian bên trong cách biệt với bên ngoài.

Sau khi làm xong hết thảy, Mục chậm rãi ngửa đầu lên trời, thầm nghĩ: "Có lẽ nên đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến…"