Chương 188: Lăng Nhi sống lại

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 188: Lăng Nhi sống lại

Chương 188: Lăng Nhi sống lại


Lại nói một chút về tình hình của Đường Chiến Thiên…

Từ lúc Mục dùng Lôi Nguyên Anh để đoạt xá thân thể hắn thì linh hồn của Đường Chiến Thiên căn bản là đã biến mất rồi. Có điều, chấp niệm trong thân thể của hắn thì vẫn còn tồn tại.

Về phần chấp niệm trong thân thể của Đường Chiến Thiên là gì, không cần nói cũng biết, chính là đem toàn bộ trên dưới của Hạo Thiên Tông, từ già tới trẻ, tất cả đều giết sạch.

Chính vì thế mà sau khi đoạt xá Đường Chiến Thiên, cái chấp niệm này của hắn đã hóa thành tâm ma, bắt buộc kẻ đoạt xá phải làm theo nếu như không muốn bị bạo thể.

Tất nhiên, sau khi dùng Lôi Nguyên Anh đoạt xá thì Đường Chiến Thiên hiện tại cũng đã tiếp nhận cái tâm ma này rồi.

Chính thế mà từ cái lúc nhìn thấy Đường Thần đã khôi phục ý thức, mặc dù đã áp chế gắt gao, thế nhưng cái tâm ma này vẫn nổi lên, suýt chút nữa khiến Đường Chiến Thiên hiện tại phải lao lên tấn công.

Bất quá, cái tâm ma này cũng không có gì khó giải quyết, chỉ cần để Đường Chiến Thiên hiện tại chính tay diệt sạch Hạo Thiên Tông, khiến cho chấp niệm trong người tiêu biến, tâm ma cũng vì thế mà tan biến thành mây khói.

Quay trở lại hiện tại…

Đường Chiến Thiên truyền âm cho Mục: "Ngươi mau đem cái tên Đường Thần này tới chỗ khác đi, ta sắp không áp chể nổi nữa rồi."

"Tốt!" Mục lập tức đáp ứng.

Lời vừa dứt, không để cho Đường Thần kịp làm gì, Mục đã đem Phệ Huyết Châu tế ra, nhanh chóng đem hắn hút vào bên trong, cùng bị giam giữ với A Ngân.

Đường Thần vừa biến mất, cái ý niệm trong chém giết kia liền tạm thời lặng xuống, Đường Chiến Thiên cũng thở ra một hơi.

"Việc ở đây xong rồi… Ngươi đưa cho ta Tu La Kiếm một thời gian, sau đó thì tiếp nhận khảo hạch của Tu La Thần sau" Mục nói.

"Tốt!" Đường Chiến Thiên lập tức đáp ứng.

Nói rồi, hắn liền đem Tu La Kiếm ném về phía Mục, còn bản thân thì liền bay đi đâu mất.

Mục sau khi cầm lấy Tu La Kiếm thì cũng không nói lời nào nữa, trực tiếp vận chuyển linh lực, bay khỏi cái địa phương quỷ quái này.

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã qua 2 năm…

Mục lúc này đã hoàn toàn luyện hóa được thần lực của Tu La Thần…

Như vậy, con đường đột phá Hóa Thần Kỳ của hắn đã không còn xa nữa, chỉ còn thiếu việc đi giết chết Thâm Hải Ma Kình Vương mà thôi.

"Hô…" Mục thở ra một hơi dài, chậm rãi đứng dậy, đi lại vài vòng.

Tiếp đó, hắn liền lấy ra một tấm phù lục, trực tiếp đem linh lực truyền vào bên trong.

Oong… Oong… Oong…

Sau khi đã được kích hoạt, tấm phù kia lóe lên ánh sáng màu lam, phát ra mấy tiếng động, lập tức hóa thành một chùm ánh sáng trước mặt Mục.

"Ta đã hấp luyện hóa được thần lực của Tu La Thần rồi, ngươi mau chóng đến lấy Tu La Kiếm…"

Nói rồi, Mục liền đem chùm ánh sáng kia bóp nát, sau đó thì phóng lên trời.

Vù… Vù… Vù…

Thoát khỏi tay Mục, chùm ánh sáng kia như tinh quang giữa bầu trời, bay với một tốc độ vô cùng kinh khủng đến phương Bắc.

***

Mấy ngày sau…

Tại trước cửa động phủ của Mục…

Vù… Vù… Vù…

Một tên thanh niên liền xuất hiện ở nơi này, bên dưới chân còn có chín cái hồn hoàn sáng lập lòe, vừa nhìn vào là biết được đây chính là một tên Phong Hào Đấu La.

Bất quá, phối trí hồn hoàn của người này vô cùng khác người.

Nếu như một Phong Hào Đấu La bình thường thì chỉ có thể là vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen.

Còn nếu như may mắn hơn nữa thì sẽ có một cái hồn hoàn 10 vạn năm làm hồn hoàn thứ chín.

Thế nhưng cái hồn hoàn đầu tiên của người này đã là ngàn năm rồi, về sau càng lúc càng kinh khủng.

Tím, Đen, Đen, Đen, Đen, Đen, Đỏ, Đỏ, Đỏ.

Trên Đấu La Đại Lục này, người mà có được phối trí hồn hoàn như thế, sợ rằng là không có người thứ hai.

Không sai, người thanh niên này chính là Đường Chiến Thiên - cũng chính là phân thân của Mục.

Đường Chiến Thiên vừa đến, Mục tự nhiên là cảm nhận được. Chỉ thấy hắn đã đứng chờ sẵn tại nơi này.

"Cầm lấy…" Vừa nói, Mục đem Tu La Kiếm ném cho Đường Chiến Thiên.

Sau khi bắt lấy Tu La Kiếm, Đường Chiến Thiên liền liếc nhìn một cái, đánh giá một phen.

Mặc dù bề ngoài của Tu La Kiếm so với lúc trước là không có gì khác nhau, thế nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy, huyết quang trên Tu La Kiếm hiện tại đã không bằng so với 2 năm trước.

Nguyên nhân rất là đơn giản, tất cả đều do Mục đã thôn phệ một lượng lớn thần lực của Tu La Thần trong Tu La Kiếm, khiến cho Tu La Kiếm trở nên ảm đạm hơn khi trước.

Bất quá, mặc dù mất đi một lượng lớn thần lực, thế nhưng bên trong Tu La Kiếm vẫn còn tồn tại truyền thừa của Tu La Thần, hoàn toàn không bị tổn hao.

"Ngươi dự tính bao lâu sẽ hoàn thành khảo hạch của Tu La Thần?" Mục hỏi.

"Không biết, nhưng chắc chắn sẽ không quá 10 năm." Đường Chiến Thiên trả lời, khí thế vô cùng bá đạo.

"Thế thì tốt!" Mục đáp lại.

Kế tiếp, Đường Chiến Thiên mang theo Tu La Kiếm trở về Sát Lục Chi Đô, bắt đầu tiếp nhận khảo hạch của Tu La Thần.

Về phần của Mục thì…

***

Cực Bắc Chi Địa…

Vù… Vù… Vù…

Một tiếng xé gió vang lên, một vệt huyết quang liền bay ngang qua bầu trời trắng xóa của nơi này.

Rất nhanh, bằng vào tốc độ kinh khủng của cao thủ Nguyên Anh Hậu Kỳ, Mục đã bay đến được trung tâm của Cực Bắc Chi Địa, cũng chính là địa bàn của Tuyết Đế.

Lấy kinh nghiệm lần trước, lần này, mặc dù đã sớm phát hiện Mục đã tiến vào địa bàn của bản thân từ lâu, thế nhưng Tuyết Đế vẫn không hề xuất hiện, mà chỉ lẳng lặng quan sát từ xa.

Có lẽ, một trận phô trương thanh thế kia của Lăng Nhi đã khiến cho Tuyết Đế không dám tiến lại gần Mục.

Bất quá, đối với việc này, Mục căn bản là không hề quan tâm, tới cũng tốt, không tới cũng tốt, đừng làm phiền hắn là được.

Vù… Vù… Vù…

Rất nhanh, Mục đã đáp xuống đỉnh của ngọn núi cao nhất tại nơi này, cũng chính là nơi có nhiệt độ lạnh nhất.

Từ trong túi trữ vật, Mục nhanh chóng lấy ra quả trứng màu lam kia, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, sau đó thì lui ra phía sau, cẩn thận quan sát động tĩnh.

Kỳ thực, vào mấy ngày trước, sau khi ngủ say một đoạn thời gian dài do thôn phệ thần lực của Băng Thần, Lăng Nhi liền xuất hiện dấu hiệu thức tỉnh.

Chính vì thế mà sau khi đem Tu La Kiếm giao lại cho Đường Chiến Thiên, Mục đã lập tức chạy đến nơi này, để cho Lăng Nhi có được địa phương tốt nhất để thức tỉnh.

Mấy ngày nữa đã trôi qua, dấu hiệu thức tỉnh của Lăng Nhi ngày càng rõ ràng.

Chỉ thấy xung quanh cái trứng màu lam kia, vô số hàn khí xuất hiện, thậm chí còn làm cho nhiệt độ xung quanh vốn đã lạnh thì nay lại lạnh thêm nữa.

Đúng vào lúc này…

Rắc… Rắc… Rắc…

Mấy tiếng nứt vỡ liền xuất hiện…

Mặc dù cái thanh âm này vô cùng nhỏ, thế nhưng khi lọt vào trong tai Mục, nó lại như sấm rền bên tai.

Chỉ thấy Mục lui ra mấy bước, hai mắt mở to, nhìn về phía quả trứng kia, hận không thể đem toàn bộ những gì đang phát sinh nhìn cho thật rõ.

Rắc… Rắc… Rắc…

Tiếng trứng vỡ càng lúc càng nhiều, càng lúc càng to, hàn khí từ bên trong tuôn cũng ngày một gia tăng, cơ hồ là trong phạm vi 100 dặm, khắp nơi đều đã xuất hiện cái loại hàn khí này.

Đúng vào lúc này…

Rắc… Rắc… Rắc… Ầm…

Một tiếng nổ lớn vang lên, quả trứng màu lam kia liền bay lên không trung, sau đó thì nổ một phát, hóa thành một đoàn lam quang tinh khiết.

Grít…

Một tiếng phượng gáy vang lên, một cỗ uy áp khủng bố lập tức xuất hiện.

Mặc dù cỗ uy áp này vô cùng khủng bố, thế nhưng khi tiếp xúc đến Mục, nó lại gạt sang một bên, dường như là không muốn tổn thương Mục.

Bầu trời lúc này đã là mảng trắng xóa, một cỗ hàn khí cực kinh khủng liền xuất hiện, đem toàn bộ địa bàn của Tuyết Đế giảm xuống mấy độ.

Cùng lúc đó, Ngân Long Vương tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng bị làm cho kinh động…

"Có thần cấp xuất hiện…"

Quay trở lại hiện tại…

Trước mặt Mục lúc này chính là một đầu Băng Phượng Hoàng khổng lồ, toàn thân được bao phủ bởi một lớp lông màu lam nhạt, vô cùng đẹp mắt.

"Lăng Nhi…" Mục không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Đáp lại lời của Mục, đầu Băng Phượng Hoàng kia liền cất tiếng gọi: "Mục…"

Lời vừa dứt, đầu Băng Phương Hoàng liền hóa thành đoàn ánh sáng, sau đó thì biến về hình dạng của nhân tộc.

Đó là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết, mỹ mạo hơn người…

Giờ khắc này, nhìn lấy thân ảnh trước mặt, Mục đã không còn nhịn được nữa, trực tiếp chạy lên, ôm chầm lấy mỹ nhân nọ.

Đáp lại hành động của Mục, Lăng Nhi cũng chạy lên, chui vào lồng ngực của Mục.

Giờ khắc này chính là vĩnh hằng…

Giờ khắc này, cho là thần hay ma, không ai có thể ngăn cản bọn họ được…