Chương 184: Vũ Hồn Điện toàn diệt

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 184: Vũ Hồn Điện toàn diệt

Chương 184: Vũ Hồn Điện toàn diệt


Lại nói một chút về việc này…

Kỳ thật, từ lâu, Mục đã cho A Mã Ni - Huyết Nô đầu tiên của hắn vô số thiên tài địa bảo, khiến cho A Mã Ni đột phá không ngừng, cuối cùng đã có được vị trí cao trong Đấu La Điện, từ đó có được tín nhiệm của Thiên Đạo Lưu.

Theo như thông tin mà A Mã Ni báo cáo lại thì Bỉ Bỉ Đông có một nữ nhi, cũng chính là tôn nữ của Thiên Đạo Lưu, gọi là Thiên Nhận Tuyết.

Mặc dù không biết là vì nguyên nhân gì mà quan hệ mẫu nữ giữa Bỉ Bỉ Đông và Thiên Nhận Tuyết vô cùng căng thẳng, thế nhưng từ khi sinh ra, Bỉ Bỉ Đông không hề đối xử với Thiên Nhận Tuyết như là nữ nhi mà hoàn toàn xem nàng là kẻ xa lạ.

Chính vì thế mà nhiều năm về trước, Thiên Nhận Tuyết vì muốn tránh gặp mặt Bỉ Bỉ Đông, cho nên đã chấp hành nhiệm vụ đóng giả thái tử Tuyết Thanh Hà của Thiên Đấu Đế Quốc.

Tôn nữ của Thiên Đạo Lưu khi chấp hành nhiệm vụ thì tất nhiên là sẽ có Phong Hào Đấu La đi theo âm thầm bảo hộ. Mà A Mã Ni lại được Thiên Đạo Lưu tin tưởng, cho nên hắn đã được Thiên Đạo Lưu phái đi bảo hộ Thiên Nhận Tuyết.

Bất quá, A Mã Ni từ lâu đã là Huyết Nô của Mục. Chính vì vậy mà trước khi ra tay với Vũ Hồn Điện, Mục đã đi một chuyến tới Thiên Đấu Đế Quốc, đem Thiên Nhận Tuyết bắt đi, để cho một nhà bọn hắn có thể đoàn tụ dưới địa phủ.

Quay trở lại hiện tại…

Mục lúc này đã đem Thiên Nhận Tuyết thả xuống đất, mặc cho nàng chạy đến bên cạnh Bỉ Bỉ Đông.

"Mẫu thân…" Thiên Nhận Tuyết vừa khóc, vừa lo lắng nhìn lấy bộ dạng thê thảm của Bỉ Bỉ Đông.

Bỉ Bỉ Đông lúc này cũng đã quên đi khúc mắc giữa hai bọn họ, cười thê thảm: "Tuyết nhi, mau chạy đi, không cần quan tâm đến ta, ta không xứng làm mẫu thân của ngươi…"

"Không…" Thiên Nhận Tuyết gào lên.

Bất quá, một thanh âm liền vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con…

"Mục, chết đi cho ta!"

Từ phía xa, Thiên Đạo Lưu điên cuồng vận chuyển hồn lực, lao đến nơi này với tốc độ vô cùng kinh khủng.

"Ha… Ha… Ha… Thiên Đạo Lưu, ngươi đến đúng lúc lắm… mau xem kịch cùng ta…" Mục trào phúng một câu.

Vù… Vù… Vù…

Rất nhanh, Thiên Đạo Lưu đã bay đến nơi này. Bất quá, người hắn nhìn đầu tiên không phải là Mục, mà chính là tôn nữ của bản thân - Thiên Nhận Tuyết.

Chỉ thấy Thiên Đạo Lưu lập tức lao lên, nói: "Tuyết nhi, ngươi mau trốn đi, để ta ngăn tên này lại."

"Đệ Bát Hồn Kỹ - Thiên Sứ Phán Quyết!"

Lời vừa dứt, Thiên Đạo Lưu đã thi triển ra hồn kỹ, nhắm vào phía Mục mà lao tới, hy vọng có thể cầm chân để cho tôn nữ có thời gian chạy trốn.

Có điều, Mục tự nhiên sẽ không cho hắn toại nguyện…

Chỉ thấy hắn phất tay một cái, vô số huyết quang liền bay ra, xông thẳng về phía Thiên Nhận Tuyết, đem nàng chộp lấy.

"Không…" Mặc cho bản thân đang bị trọng thương, Bỉ Bỉ Đông gào lên một tiếng, hai mắt vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, Mục đã đem Thiên Nhận Tuyết chắn trước người, đem nàng làm một cái khiên thịt, ngăn chặn công kích của Thiên Đạo Lưu.

"Chết tiệt!"

Mắt thấy tình hình không ổn, Thiên Đạo Lưu vội vã thu tay, thế nhưng…

Phập…

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên…

Tách… Tách… Tách…

Chỉ thấy vào lúc này, một thanh cự kiếm đã đâm xuyên qua ngực của Thiên Nhận Tuyết, vô số ngọn lửa lan ra xung quanh, đem miệng vết thương làm cho trở nên nghiêm trọng.

"Á… Á… Á…" Thiên Nhận Tuyết đau đớn kêu lớn.

"Không… Thiên Đạo Lưu, ngươi dám giết nữ nhi của ta. Ta cho dù có chết cũng không tha cho ngươi!" Bỉ Bỉ Đông gầm lên một cái, toàn bộ khí lực đều dồn hết vào tiếng gầm này.

Cuối cùng, bởi vì đã cận kệ cái chết, lại thêm việc nhìn thấy cảnh nữ nhị bị sát hại, Bỉ Bỉ Đông liền tắt thở, kết thúc một cuộc đời bi ai.

"Gia gia, ta sẽ không trách ngài đâu…" Thiên Nhận Tuyết cố nén đau đớn, mỉm cười nói với Thiên Đạo Lưu một câu, sau đó thì cũng tắt thở, hai tay lập tức rũ xuống.

"KHÔNG……" Thiên Đạo Lưu tuyệt vọng kêu lớn, thân thể không ngừng run rẩy, hai hàng lệ dài cũng đã tuôn ra.

Trước kia, mặc dù đối với nhi tử có chút bất mãn, thế nhưng Thiên Đạo Lưu vẫn rất yêu thương Thiên Tầm Tật.

Về sau, bởi vì bảo vệ cho Vũ Hồn Thành không bị phá hủy, Thiên Đạo Lưu đã nén cơn đau trong lòng, nhắm mắt ra tay chém giết Thiên Tầm Tật.

Tự tay chém chết nhi tử, thân làm phụ thân, ai là không đau cơ chứ?

Cơ mà, trước đó, Thiên Nhận Tuyết cũng đã ra đời, Thiên gia cũng đã có người tiếp quản, Thiên Đạo Lưu xem như cũng được an ủi một phần nào.

Lại trải qua nhiều năm nuôi nấng, Thiên Đạo Lưu hết mực yêu thương cái tôn nữ này, tình cảm tự nhiên vô cùng sâu đậm.

Thế nhưng, ngay tại khoảng khắc kia, hắn đã chính tay đâm chết tôn nữ của bản thân, đâm chết hy vọng của Thiên gia, hy vọng của Vũ Hồn Điện, hy vọng thành thần của hắn.

"Hết rồi… Tất cả hết rồi… Ha… Ha… Ha…" Thiên Đạo Lưu ngửa mặt lên trên, cuồng tiếu một hồi.

"Mục, giết ta đi… Ta đã không còn thứ gì để luyến tiếc rồi…" Thiên Đạo Lưu lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, lại thêm việc không thể đánh bại Mục, thành ra hắn liền chọn con đường này.

Mục đối với biểu hiện của Thiên Đạo Lưu thì cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Tốt, như ý ngươi!"

Phập…

Một bàn tay lạnh lẽo xuyên qua ngực của Thiên Đạo Lưu, đem trái tim vẫn còn đang đập thình thịch rút ra trước mặt Thiên Đạo Lưu.

Thiên Đạo Lưu lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, hai mắt vô thần nhìn lấy trái tim của bản thân trên tay của Mục…

Ầm…

Lại một thanh âm lạnh lẽo nữa vang lên, Mục đã đem trái tim của Thiên Đạo Lưu bóp nát, tạo thành một trận huyết vũ giữa không trung.

Bịch…

Thiên Đạo Lưu quỳ hai chân xuống, hơi thở cũng đã tắt, một tia sinh mệnh lực cuối cùng cũng đã biến mất, hiển nhiên là đã biến thành một người chết.

Mục đối với người chết cũng không có hứng thú, tự nhiên là đem Thiên Đạo Lưu đá sang một bên, cho hắn đoàn tụ với Thiên Nhận Tuyết và Bỉ Bỉ Đông.

"Vũ Hồn Điện cũng đã bị diệt, bây giờ chỉ cần hấp thụ thần lực của Thiên Sứ Chi Thần nữa là đủ…" Mục lầm bẩm một câu.

Lời vừa dứt, Mục đã hóa thành một đạo huyết quang, bay thẳng vào bên trong Đấu La Điện, ra sức tìm kiếm truyền thừa của Thiên Sứ Chi Thần.

Rất nhanh, trải qua một phen tìm kiếm, một đã tìm được vật ẩn chứa thần lực của Thiên Sứ Chi Thần.

"Cũng nên rời khỏi nơi này rồi… Bất quá…" Mục âm thầm tính toán một phen.

***

Mấy ngày đã trôi qua, tin tức Vũ Hồn Điện bị diệt đã lan ra toàn bộ Đấu La Đại Lục, đem tới một trận kinh hoàng cho toàn bộ hồn sư trên toàn bộ đại lục.

Tự nhiên, qua trận chiến này, cái tên Mục một lần nữa vang danh khắp Đấu La Đại Lục, thế nhưng là mang tiếng xấu, bởi vì đã có rất nhiều người chết do ảnh hưởng của trận chiến này.

Thế nhưng, mặc dù là tiếng xấu nhưng cũng không ai dám nói gì, dù sao thì người này đã đem Vũ Hồn Điện diệt, khiến hai đại đế quốc phải kiêng kỵ, thử hỏi ai dám một mình chống lại.

Lúc này, tại Vũ Hồn Thành…

Nơi này sau khi trải qua một trận chiến kia thì đã biến thành một đống phế tích, khắp nơi đều là một đống hỗn độn cùng vô số thi thể.

Quạ… Quạ… Quạ…

Trên bầu trời, vô số con qua bay lượn, liên tục đảo mắt đề tìm kiếm con mồi.

Rất nhanh, có một con quạ trong số đó đã tìm thấy được con mồi cho bản thân, nó lập tức bay lên trên một cái kiến trúc sắp đổ nát.

Vù…

Rất nhanh, con quạ này liền bắt đầu thưởng thức bữa ăn có nó.

Chỉ thấy nó dùng cái mỏ sắc nhọn của bản thân, cắm vào bên trong hốc mắt của một cái đầu của một lão già.

Cùng lúc đó, lại có thêm vài con quạ lao xuống, bắt đầu cắn xé hai cái đầu bên cạnh.

Không sai, ba cái đầu kia chính là đầu của Thiên Đạo Lưu, Thiên Nhận Tuyết và Bỉ Bỉ Đông.

Mục trước khi rời khỏi nơi này đã đặc biệt đem thi thể ba người bọn họ băm thành trăm mảnh, rải xuống khắp nơi của Vũ Hồn Thành. Còn về phần ba cái đầu, hắn đã đem lên nơi cao nhất của Vũ Hồn Điện, đặt lên đó, người nào đi ngang qua cũng có thể thấy rõ.

"Thật là quá thảm mà…" Một tên hồn sư ở bên ngoài Vũ Hồn Thành than một tiếng.

Ở bên cạnh, đồng đội của hắn vội vàng bịt miệng tên đó lại, quát: "Ngươi mau ngậm miệng, lỡ như bị vị đại nhân kia nghe thấy thì ta và ngươi cũng sẽ giống như thế."

Nghe thấy vậy, tên hồn sư kia liền ngậm miệng lại, thân thể không tự chủ mà run lên một cái.