Chương 174: Truyền thừa Băng Thần

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 174: Truyền thừa Băng Thần

Chương 174: Truyền thừa Băng Thần


Cực Bắc Chi Địa, khu vực trung tâm…

Vù… Vù… Vù…

Vô số trận gió tuyết không ngừng thổi đến, khiến cho nơi này vốn đã một màu trắng xóa, nay lại càng khó nhìn hơn.

Từ trong cơn bão tuyết, một thân ảnh liền bước ra.

Mặc dù người này từ bên trong bão tuyết đi đến, thế nhưng trên người hắn lại không hề bám lấy một chút bông tuyết nào, toàn thân từ đầu tới chân hoàn toàn khô ráo, giống như là có một lớp lá chắn vô hình đang bao lấy hắn vậy.

Đúng vào lúc này, người kia liền mở miệng, chậm rãi nói một câu: "Cuối cùng cũng tới được nơi này…"

***

Sau khi đã đến được nơi này, Mục cũng không có lập tức tiến vào mà lẳng lặng quan sát xung quanh.

Phía trước hắn là một ngọn núi cao chót vót, quanh năm bị băng tuyết bao phủ, nếu chỉ dùng mắt thường nhìn vào thì không thể nào nhìn thấy được đỉnh núi.

Sau khi đã quan sát kỹ càng, Mục liền nhìn chằm chằm vào một cái điểm màu đen nhỏ trên sườn núi.

"Đi thôi…"

Lời vừa ra, toàn thân của Mục liền hóa thành một đạo huyết quang, lập tức bay đen cái điểm màu đen kia.

Càng bay đến gần, điểm đen càng ngày càng lớn, dần trở thành một cái cửa hang.

Mục cũng không có nhiều lời, trực tiếp bay vào bên trong.

Thường thì sau khi tiến vào trong một cái hang động, nhiệt độ bên trong hang sẽ ấm hơn so với ở ngoài.

Thế nhưng cái động lại ngược lại, càng bay vào trong, Mục nhanh chóng cảm thấy hàn khí càng lúc càng dày đặc, nhiệt độ cũng vì thế mà tụt dốc không phanh.

Cuối cùng, sau một lúc phi hành, Mục cũng đã đến được điểm cuối cùng của nơi này.

Ở cuối động, có một cái hố khổng lồ, đường kính ước chừng cũng phải hơn trăm dặm, sâu không thấy đáy.

Bất quá, nếu như dùng thần thức thì có thể cảm nhận được, ở bên dưới cái hố này, có một tòa cung điện, mặc dù tám chín phần đều đã biến thành đống hoang tàn, thế nhưng nó vẫn tỏa ra một cỗ khí tức đầy áp bức.

"Mục, chính là nơi này. Thiếp có thể cảm nhận được thần lực của Băng Thần rất rõ…" Thanh âm của Lăng Nhi liền truyền vào trong đại não của Mục.

Nghe thấy vậy, Mục liền gật đầu một cái, sau đó thì trực tiếp nhảy xuống cái hố kia.

***

Bên dưới cái hố…

Lúc này, Mục đã đáp xuống nơi này, đang cẩn thận quan sát xung quanh.

Nếu như từ nơi này nhìn lên thì sẽ thấy được cái hố này không có sâu bao nhiêu. Bất quá, khi nhìn từ trên xuống thì lại cảm giác cái hố này vực sâu vạn trượng, xem ra là có tồn tại một chút huyền cơ.

Mục tất nhiên là đã nhìn ra điểm này, lẩm bẩm: "Là ảo cảnh sao? Thủ bút lớn như vậy, xem ra là Băng Thần lưu lại…"

Nói thầm mấy câu, Mục lại hướng hai mắt về tòa cung điện kia.

Mặc dù tám chín phần đã hóa thành một đống đổ nát, thế nhưng toàn bộ cung điện đều tán ra một loại khí tức kinh người, làm cho người ta cảm thấy không lạnh mà run, vô cùng uy nghiệm.

Mục nhắm hai mắt lại, đem thần thức thả ra, chậm rãi dò xét bên trong.

Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra một cái đồ án cổ quái ở giữa cung điện, xung quanh còn tản ra vô số hàn khí.

"Tìm thấy rồi…" Mục cười lên một cái.

Nói rồi, hắn lập tức lao lên, rất nhanh đã xuất hiện ngay tại cái đồ án cổ quái kia, hai mắt nhìn lấy từng đợt hàn khí tuôn ra.

"Xem ra là thần lực của Băng Thần được phong ấn trong cái đồ án này…"

Lời vừa dứt, Mục lập tức vận chuyển linh lực, trực tiếp tế ra Nhật Nguyệt Song Kiếm, hô lớn: "Nhật Nguyệt Tề Huy!"

Oong… Oong… Oong…

Qua một cái nháy mắt, hai thanh cự kiếm liền hóa thành hai cái hư ảnh mặt trời và mặt trăng, khí tức vô cùng kinh khủng.

Chỉ thấy Mục lập tức bay lên không trung, hai tay bấm ra pháp quyết, sau đó thì ra lệnh cho hai cái hư ảnh kia lao xuống.

Ầm… Ầm… Ầm…

Một trận chấn động cực lớn liền lan ra, lập tức khiến toàn bộ cung điện sụp đổ.

Vù… Vù… Vù…

Phong ấn vừa phá, thần lực của Băng Thần lập như nước vỡ bờ, điên cuồng lan ra, làm cho toàn bộ cảnh vật xung quanh hoàn toàn đóng băng, thậm chí còn khí cho Mục cảm thấy khó chịu.

Grít… Grít… Grít…

Từ trong túi trữ vật, dưới bộ dáng một quả trứng, Lăng Nhi lập tức lao ra, bay lên không trung, sau đó thì điên cuồng hấp thu hàn khí của nơi này.

Về phần Mục, hắn liên tục ngưng thần cảnh giác, nếu như có điều gì bất thường, hắn sẽ lập tức ra tay, không để một chút sai sót nào phát sinh.

Cứ như vậy, Lăng Nhi thì liên tục hấp thu thần lực của Băng Thần, Mục cũng vì thế mà cũng không rời khỏi nơi này…

***

Thời gian như thoi đưa, nháy mắt đã 8 năm trôi qua…

(Tác: Mục lúc này là 212 tuổi nha:v)

Bên trong cung điện của Băng Thần…

Nơi này sau khi Mục đến thì đã biến thành một bãi phế tích, xung quanh đều là hàn khí lượn lờ, tất cả chỉ là một màn màu trắng xóa, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu của sự sống.

Bất quá, bên trong đống hàn khí kia, có một người đang ngồi tu luyện…

Người này là một tên thanh niên, tuổi tác khoảng tầm 20, toàn thân mặc một bộ y phục bình thường, vài chỗ còn bị rách và phai màu, trên người bám đầy những khối băng lớn nhỏ.

Đinh… Đinh… Đinh…

Rắc… Rắc… Rắc…

Bỗng nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên, theo sau là vô số tiếng khối băng bị vỡ nát…

Qua một lát, khoảng mười cái hô hấp, tiếng động do băng vỡ càng lúc càng nhiều, vô số vụn băng rơi xuống, khiến cho một vùng xung quanh của người thành niên kia biến thành một màu lam nhàn nhạt.

Phanh… Phanh… Phanh…

Ngay sau đó, một cỗ linh lực liền xuất hiện từ trong đan điền của người thanh niên kia, nhanh chóng lan ra xung quanh, lập tức thổi bay mấy cái vụn băng xung quanh, tạo thành một cảnh tượng mỹ lệ.

Xì… Xì… Xì…

Một cỗ nhiệt lượng từ trong người của tên thanh niên kia xuất hiện, bắt đầu từ đan điền, sau đó lan rộng ra toàn thân, bắt đầu đem hàn khí xung quanh xua tan, rất nhanh đã làm khu vực xung quanh hắn ấm lên vài phần.

Phù…

Thở ra một cỗ trọc khí, Mục mở hai mắt ra…

Đầu tiên, hắn cúi người xuống, nhìn vào hai lòng bàn tay, lại nhìn một lượt thân thể, cuối cùng thì đảo mắt ra xung quanh.

Qua một lại, sau khi đã cảm nhận thần lực của Băng Thần ở nơi này đã biến mất hoàn toàn, Mục mới từ từ đứng dậy, vặn người mấy cái.

"Cũng nên rời đi rồi…"

Lời vừa dứt, hắn hóa thành một đạo huyết quang, nhanh chóng rời khỏi cái hố này.

Ầm… Ầm… Ầm…

Cùng lúc đó, một trận oanh tạc xuất hiện, làm cho nơi này rung lắc dữ dội, rất nhanh đã có vô số tảng đá rơi xuống, hoàn toàn đem cái hố này vùi lấp.

Cứ như vậy, một cái truyền thừa của Băng Thần đã biến mất…

***

Lại nói một chút về những gì đã xảy ra…

Kỳ thực, sau khi đến nơi này, chỉ trong thời gian 6 năm, Lăng Nhi đã hấp thu rất nhiều thần lực của Băng Thần.

Có điều, bởi vì nàng hiện tại chỉ là một quả trứng, cho nên cũng không thể hoàn toàn luyện hóa cỗ lực lượng đó trong một lần. Chính vì vậy mà Mục đã đem Lăng Nhi thu vào trong túi trữ vật, chậm rãi luyện hóa thần lực của Băng Thần.

Về phần Mục…

Sau khi đã đem Lăng Nhi thu vào bên trong túi trữ vật, hắn cũng bắt đầu tu luyện, tranh thủ đạt tới cảnh giới Bán Thần.

Mặc dù Lăng Nhi hấp thu rất nhiều lực lượng của Băng Thần, thế nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều.

Chính vì vậy mà sau khi bắt đầu tu luyện, nhờ vào linh lực dồi dào của thần lực tại nơi này, chỉ trong 3 năm ngắn ngủi, tu vi của Mục đã đạt tới cấp bậc Bán Thần.

Tiếp đó, trải qua mấy tháng ổn định lại tu vi, Mục liền tiếp tục chuẩn bị cho việc đột phá Hóa Thần Kỳ…

Đó chính là đem toàn bộ thần lực của Băng Thần còn lại tại nơi này hấp thu, tạo dựng căn cơ vững chắc cho việc Hóa Thần sau này.

Cứ như vậy, trải qua thêm 2 năm nữa, Mục đã hoàn toàn đem thần lực tại nơi này luyện hóa, cũng thành công tiến thêm một bước trên con đường Hóa Thần.

Cuối cùng, sau khi rời khỏi nơi này, Mục đã cho nổ nát ngọn núi, hoàn toàn đem sự tình về Băng Thần chôn vùi vào bên trong lòng Cực Bắc Chi Địa.

***

Thiên Đấu Đế Quốc…

Học viện Sử Lai Khắc…

Mặc dù nói nơi này là một cái học viện hồn sư cao cấp… Bất quá, nó cũng chỉ là một cái thôn làng nhỏ tại một tiểu vương quốc phụ thuộc Thiên Đấu Đế Quốc, hoàn toàn không ra dáng một cái học viện một chút nào.

Lúc này, có hai người đang trên đường đi đến nơi này…

"Ca, huynh có chắc là nơi này không?" Thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ vang lên.

Bên cạnh này, một thiếu niên độ chừng 12 tuổi lập tức tiếp lời: "Không thể nào sai được. Nơi này là do lão sư đích thân nói cho ta…"

Nếu như Mục có ở nơi này, sợ rằng hắn sẽ chủ ý một phen. Bởi vì kẻ vừa nói chuyện kia chính là Vị Diện Chi Tử - Đường Tam.