Chương 176: Độc Cô Bác

Tu Tiên Tại Đấu La

Chương 176: Độc Cô Bác

Chương 176: Độc Cô Bác


Thời gian rất nhanh liền trôi qua, thoáng cái đã 2 tháng…

Trong 2 tháng này, Mục cũng không có làm gì khác, chỉ là lẳng lặng chờ đợi tên kia xuất hiện.

Cuối cùng, vào giữa đêm khuya, một cỗ hồn lực ba động liền xuất hiện bên trong phạm vi thần thức của Mục.

"Đến rồi sao…" Mục thầm nghĩ.

***

Bên ngoài Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…

Vù… Vù… Vù…

Một tiếng xé gió vang lên, một thân ảnh già nua lặng lẽ xuất hiện tại nơi này.

Người này mặc dù có bộ dáng của một lão già, thế nhưng dáng người vô cùng thẳng, hai mắt hiện ra tinh quang, không hề có bộ dạng của một người sắp chết.

Bất quá, nếu như để ý một chút thì sẽ thấy.

Mặc dù người này thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, thế nhưng trong mắt của hắn lại xuất hiện một màu lục quỷ dị, bên trong chứa đựng một tia mệt mỏi.

Ở sau lưng, mái tóc của hắn cũng có cái màu lục này, thi thoảng còn bốc lên một cỗ mùi hương khó chịu.

Ở bên dưới, thông qua thần thức, Mục liền đoán ra tên này bị cái gì: "Thì ra là trúng độc…"

Mục cũng không có ý định tiến lại người này, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên dưới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn quan sát tình hình.

Quay trở lại hiện tại…

Đứng trên một ngọn núi nào đó, lão già kia liền vận chuyển hồn lực, sau đó thì hô lên: "Bích Lân Xà Hoàng, phụ thể!!!"

Lời vừa ra, chấn động hồn lực cũng đột ngột bạo tăng, chín cái hồn hoàn lập tức xuất hiện dưới chân của người này.

Vàng, vàng, tím, tím, đen, đen, đen, đen, đen… là một tên Phong Hào Đấu La.

Nếu như nơi này có người thứ hai ngoài Mục ra thì nhất định sẽ nhận ra thân thế của tên Phong Hào Đấu La này.

Lão già này tính khí thất thường, hành động theo cảm tính, thực lực vô cùng đáng sợ, thủ đoạn vô cùng quỷ dị - Độc Đấu La, Độc Cô Bác.

Vũ hồn vừa ra, Độc Cô Bác nhanh chóng nhảy xuống dưới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…

***

Bên dưới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn…

Vù… Vù… Vù…

Một tiếng xé gió vang lên, Độc Cô Bác liền bay đến chính giữa của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, sau đó thì vận chuyển hồn lực, bắt đầu hấp thụ lượng lực của hai dòng suối bên dưới.

Ngay sau đó, hai cỗ lượng lực, một nóng một lạnh liền chui vào trong cơ thể của Độc Cô Bác, điên cuồng khuấy động khắp nơi, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng đau đớn.

Bất quá, sau một lúc, nhờ vào lực lượng của Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, độc tố trong người của Độc Cô Bác nhanh chóng thuyên giảm, màu tóc cùng màu mắt cũng trở nên nhạt dần, sắc mặt cũng trở nên hồng hào thêm mấy phần.

Lại trải qua nửa canh giờ, Độc Cô Bác cũng đã áp chế được kịch độc trong cơ thể, sau đó thì tìm một nơi ngồi xuống, bắt đầu tu luyện.

Bất quá, còn chưa kịp để hắn ngồi xuống, một thanh âm liền vang lên…

"Phong Hào là Độc mà lại để bản thân trúng phải kịch độc, đúng là khôi hài… Ha… ha… ha…"

"Ai?" Vừa nghe cái thanh âm kia vang lên, Độc Cô Bác trong lòng kêu lên một tiếng, sau đó thì ngưng thần giới bị, vũ hồn cũng được triệu hoán ra, tùy thời có thể đánh một trận.

Quay trái, quay phải, sau cùng lại nhìn về phía đối diện, Độc Cô Bác liền nhìn thấy người vừa nói một câu kia.

Khi vừa nhìn thấy người này, Độc Cô Bác định ra tay xuất thủ, tiên thủ hạ vi cường.

Thế nhưng, sau khi nhìn rõ được khuôn mặt của Mục, hắn liền lập tức thay đổi thái độ, hai tay nắm quyền, cúi đầu, cung kính nói: "Vãn bối Độc Cô Bác, 92 cấp Phong Hào Đấu La… Mục tiền bối đại giá quang lâm, thứ cho vãn bối không kịp tiếp đón!"

"Bớt nói nhảm đi…" Mục quát lên một tiếng, một cỗ linh lực cực mạnh bay ra, thiếu chút nữa đã đem Độc Cô Bác hất văng.

Ở phía bên kia, sau khi nếm qua một chút thực lực của Mục, Độc Cô Bác càng thêm cung kính, giọng nói còn có chút run run: "..."

Cơ mà, còn chưa kịp để Độc Cô Bác mở miệng, Mục liền hỏi: "Độc Cô Bác, nơi này là ngươi tìm ra sao?"

"Bẩm tiền bối, đúng là như vậy!" Độc Cô Bác vừa trả lời, trên trán liền xuất hiện mấy giọt mồ hôi.

"Tốt lắm. Vậy là ngươi đã phá đi cái trận pháp của ta sao?" Mục lại tiếp tục hỏi, ngữ khí càng lúc càng lạnh lẽo.

Nghe thấy vậy, Độc Cô Bác không dám chậm trễ, lập tức trả lời: "Bẩm tiền bối. Lúc vãn bối đến đây, quả thực là có một cái trận pháp bao phủ, thế nhưng không phải vãn bối ra tay phá đi."

"Ha… ha… Không phải ngươi ra tay phá đi? Thế thì sao nơi này lại trở thành như thế này?" Mục cười cười đáp.

Mặc dù nhìn thấy nụ cười trên mặt của Mục, thế nhưng Độc Cô Bác lại càng cảm thấy khẩn trương, mồ hôi liên tục tuôn ra.

Ngay lập tức, hắn liền đáp: "Bẩm tiền bối. Quả thực khi lần đầu tới đây, vãn bối có thấy một cái trận pháp tại nơi này. Bất quá, cũng không phải là vãn bối phá nó đi, mà chính là do có một tia sét từ trên trời đánh xuống, sau đó thì trận pháp liền bị phá vỡ…"

Độc Cô Bác vừa nói vừa run, liên tục nhìn lén biểu tình của Mục.

Nghe thấy vậy, Mục cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại hỏi: "Tia sét? Tia sét đấy trông như thế nào?"

"Bẩm tiền bối. Tia sét kia xuất hiện quá nhanh, vãn bối cũng không kịp nhìn rõ. Thế nhưng tia sét kia rất mạnh, nếu như lúc đó vãn bối không nhanh chóng tránh đi, sợ rằng cái mạng này cũng không còn…" Độc Cô Bác thành khẩn khai báo.

"Sao lại có chuyện lạ như vậy?" Mục thầm nghĩ.

Qua một lát, Mục cũng không có nói thêm gì, làm cho Độc Cô Bác ở một bên lo sợ không thôi.

Bất quá, còn chưa kịp để hắn suy nghĩ lung tung, Mục lại nói: "Thả lỏng tinh thần, không được chống cự, nhanh chóng nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó cho ta!!!"

Nghe thấy Mục nói như thế, Độc Cô Bác không dám làm càn, nhanh chóng theo lời của Mục mà làm, đem khung cảnh ngày hôm đó hiện lại trong đầu.

Rất nhanh, hắn liền cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại chui vào trong bản thân, lập tức xâm chiếm tinh thần của hắn.

Qua một lúc, Mục liền đem thần thức của bản thân thu hồi, trầm ngâm hồi lâu.

"Lại là Đấu La Tinh… bất quá không hiểu tại sao lần này nó lại phá hủy trận pháp của ta? Không phải là do Vị Diện Chi Tử chứ?" Mục thầm nghĩ.

Theo như trí nhớ của Độc Cô Bác, khi hắn lần đầu đặt chân tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, cũng chính là 10 năm về trước.

Khi ấy, Ngũ Hành Cấm Thần Trận vẫn còn tồn tại. Thế nhưng, sau đó một giây, một tia sét màu đỏ, mang theo lực lượng hủy diệt đánh xuống, đem Ngũ Hành Cấm Thần Trận biến thành một đống phế tích.

Độc Cô Bác khi nhìn thấy tia sét kia, lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Chính vì thế mà hắn nhanh chóng chạy đi, cũng xem như là giữ được một mạng.

Tiếp đó, sau khi tia sét kia biến mất, Độc Cô Bác một lần này quay lại nơi này, phát hiện có thể dùng Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn để áp chế độc dược, thành ra cứ cách mấy tháng thì lại tới nơi này.

Lại nói một chút về lúc khi tia sét kia đánh xuống…

Mặc dù bị tia sét kia mang theo lực lượng hủy diệt, thế nhưng Mộc Thần Châu vốn là thứ khiến cho vô số tu sĩ Đại Thừa Kỳ phải đỏ mắt, thành ra nó cũng không bị phá hủy, mà chính là rơi vào một góc tại Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Quay trở lại hiện tại, mắt thấy Mục không có nói gì mà chỉ đứng yên một chỗ, Độc Cô Bác không khỏi cảm thấy lo lắng, thầm nghĩ hôm nay thật là đen đủi.

Bất quá, trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Mục liền nói: "Độc Cô Bác… ngươi nghe cho rõ đây!!!"

"Kính xin tiền bối nói rõ!!!" Độc Cô Bác lập tức đáp.

"Chuyện ngày hôm nay ta xuất hiện ở đây, chỉ có một mình ngươi biết, nếu như có kẻ thứ hai biết được việc này, ngươi… hiểu chứ?" Vừa nói, ngữ khí của Mục ngày càng lạnh lẽo, một ít sát khí còn xuất hiện trong mắt của hắn, khiến cho Độc Cô Bác không tự chủ được mà rùng mình một cái.

"Vâng, vãn bối hiểu rõ!" Độc Cô Bác đáp.

"Tốt!"

Lời vừa ra, Mục liền ném cho Độc Cô Bác một bình đan dược, nói: "Bên trong là đan dược do ta luyện chế, mỗi ngày phục dụng 1 viên, sau nửa tháng, độc tính trong người ngươi sẽ biến mất…"

Nói xong, còn không kịp để cho Độc Cô Bác phản ứng, Mục đã rời khỏi nơi này.

Cầm lấy bình đan dược trong tay, Độc Cô Bác ngửi một chút liền đã cảm thấy vô cùng phấn chấn, kịch độc trong cơ thể cũng có một chút dấu hiệu thuyên giảm, lập tức vội vã hành lễ với Mục.