Chương 62: Cách Trả Lời Phỏng Vấn

Tiêu Dao Lục

Chương 62: Cách Trả Lời Phỏng Vấn

Chương 62: Cách Trả Lời Phỏng Vấn

Tên phóng viên kia xấu hổ ngồi xuống để một người khác đứng lên:

- Diệp Thiên, tuy trong giới dương cầm danh tiếng của ngươi khá tốt nhưng lại chưa từng xuất hiện trong bộ phim nào. Nhất Thế Vô Song là bộ phim có đầu tư lớn nhất trong năm nay của giải trí Quang Minh, quy tụ dàn diễn viên nổi tiếng và đạo diễn hàng đầu, thực lực hùng hậu, một diễn viên mới vào người như ngươi lại được trao vai chính. Không biết hiện tại ngươi có cảm tưởng gì?

Diệp Thiên hỏi ngược lại:

- Vì sao diễn viên mới không thể đóng vai chính? Có luật pháp quy định điều này sao?

Phóng viên cứng miệng, ý của hắn vốn không phải như vậy. Diệp Thiên trả lời bằng cách hỏi ngược khiến hắn không biết phải đáp lại như thế nào.

Vương Lỗi đứng ở góc hội trường, bị một đám người xung quanh nhìn chằm chằm không khỏi đưa tay xoa trán. Diệp Thiên bắt đầu rồi…

Một phóng viên khác đứng lên:

- Có người nói ngươi và tổng giám đốc tập đoàn Quang Diệu có quan hệ bí mật. Là nàng bỏ tiền làm bộ phim này để ngươi làm diễn viên chính. Không biết ngươi có suy nghĩ thế nào về tin đồn này?

Diệp Thiên bật cười:

- Tự bỏ tiền quay phim để làm diễn viên chính là chuyện rất khó hiểu sao?

Phóng viên một lần nữa nghẹn họng, sự thẳng thắn của Diệp Thiên khiến bọn hắn không biết đáp lại thế nào. Vốn dĩ có rất nhiều câu hỏi chất vấn nhưng hiện tại dường như không cần nữa. Bấy nhiêu tin tức động trời đã đủ viết ra hàng chục bài báo.

- Ngươi thừa nhận tin đồn kia?

Diệp Thiên bình tĩnh đáp:

- Quang Minh là công ty con của tập đoàn Quang Diệu, bọn hắn đầu tư để quay phim là chuyện rất kỳ lạ sao? Ta có quen biết với Tần Khinh Tuyết, nàng để ta đóng vai chính có gì không được? Bỏ tiền đầu tư một bộ phim lẽ nào chọn một diễn viên cũng không có quyền? Các ngươi không thể đặt câu hỏi nào có trình độ một chút sao?

Câu hỏi ngược này tương đương với việc mắng các phóng viên ngu ngốc. Tất cả các diễn viên tham gia họp báo, bao gồm cả đạo diễn Lý Kinh Hồng đều quay sang nhìn Diệp Thiên với ánh mắt kinh dị. Có những chuyện ai ai cũng biết nhưng không thể nói thẳng ra. Diệp Thiên thì tốt rồi, không chỉ nói thẳng mà còn mắng phóng viên là một đám không có trình độ. Người này…

Vương Lỗi đưa tay ôm đầu, hắn cảm thấy kiếp sống quản lý của mình đã xong. Hiện tại tìm nghề mới còn kịp hay không? Tiểu tổ tông, ngươi xác định mình chỉ muốn quay phim chứ không phải khuấy đục ngành giải trí?

Một phóng viên phẫn nộ đứng dậy nói:

- Diệp Thiên, câu hỏi vừa rồi của ngươi là muốn mắng chúng ta không có trình độ?

- Nghĩa trên mặt chữ. Còn gì muốn hỏi hay không?

- Ngươi…Ta biết ngươi muốn tạo dựng danh tiếng nhanh chóng, nhưng cách làm này thực sự quá mức. Ngươi có biết nó sẽ ảnh hưởng thế nào đến sự nghiệp của mình hay không?

Diệp Thiên bật cười:

- Các ngươi nghĩ nhiều. Ta thực sự chỉ muốn đóng phim, danh tiếng ta không cần, tiền ta không thiếu. Ngươi nói ta phải sợ thứ gì?

Lý Kinh Hồng méo mặt. Tên Diệp Thiên này cũng quá thẳng thắn rồi…

Những diễn viên khác nhìn Diệp Thiên với ánh mắt phẫn nộ. Câu trả lời hôm này của hắn có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của bọn hắn cũng như Nhất Thế Vô Song. Danh tiếng gây dựng được mấy ngày qua đều đổ sông đổ biển, thậm chí đen đến không thể đen hơn. Hợp đồng đã ký cũng không thể rút lại, phim vẫn phải đóng nhưng không ai hi vọng gì về thành công của bộ phim này nữa.

Hôm nay tin tức đã đủ chấn động, cánh phóng viên nhà báo cũng không dám tiếp tục hỏi Diệp Thiên nữa, thay vào đó chuyển hướng sang những người khác. Lý Kinh Hồng đáp lại một cách qua loa, sau đó thông báo buổi họp báo kết thúc. Đám diễn viên nổi tiếng ban đầu thân thiện hiện tại đều chủ động tránh xa Diệp Thiên, tựa như hắn là thứ gì đó rất nguy hiểm.

Chu Minh Hạo dở khóc dở cười, thế nhưng hắn lại không phản cảm. Ít nhất hắn thấy Diệp Thiên rất chân thành, làm mọi thứ vì đam mê, không giả tạo, sống vì danh vì lợi như những người khác. Cả đám người vừa rời phòng, rất nhiều phóng viên không được tham gia họp báo liền ồ đến. Bọn hắn đã nhận được tin tức của buổi họp báo nên muốn hỏi kỹ hơn. Vương Lỗi ứng phó trong đau khổ, sau cùng cũng đưa Diệp Thiên ra được theo một cửa bí mật khác. Chu Tử Uyển yên lặng không nói, nhưng lại âm thầm theo sau Diệp Thiên, khi hắn lên xe liền chủ động tiến vào.

Vương Lỗi ngồi trên xe, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, mọi thứ mơ hồ dưới cửa kính, hệt như tương lai của hắn. Diệp Thiên nhìn thấy Chu Tử Uyển bước lên liền cười nói:

- Ngươi muốn đi nhờ xe sao?

Chu Tử Uyển nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, sau vài giây mới nói:

- Ngươi…rất đặc biệt. Ta cũng không biết phải diễn tả thế nào. Ngươi thực sự không sợ chuyện vừa rồi sẽ ảnh hưởng đến tương lai sao?

Diệp Thiên cười đáp:

- Ta và các ngươi không giống như. Thứ ta muốn chỉ đơn giản là được đóng phim, những chuyện sau đó đều không quan trọng. Tại sao làm điều mình muốn lại phải nói dối? Ta cảm thấy như vậy sẽ ảnh hưởng đến phẩm giá của mình.

Lối tư duy của tên này quá đặc biệt, Chu Tử Uyển thực sự không hiểu nổi. Chẳng qua nội tâm nàng có chút khâm phục, có lẽ giới giải trí cũng chỉ có Diệp Thiên dám thẳng thắn như vậy mà thôi. Ai bảo hắn có chỗ dựa quá cứng, cho dù toàn bộ giới giải trí muốn dìm Diệp Thiên xuống cũng không được. Trừ khi các ngươi vượt qua được tập đoàn Quang Diệu, con quái vật khổng lồ kia…

Diệp Thiên tiếp tục cười nói:

- Thực ra ta rất vui vẻ, trải nghiệm hôm nay rất thú vị. Chính là cảm giác chống lại cả thế giới để đứng dậy nói ra sự thật mà không ai dám. Nói ra ngươi có thể không tin, ta đơn giản chỉ muốn những trải nghiệm mới lạ mà thôi.

Vương Lỗi ngồi bên cạnh nghe Diệp Thiên nói hết câu, đột nhiên cảm thấy mình bắt được hướng tư duy của tên này. Nếu suy nghĩ theo góc độ này quả thực không có vấn đề, mặc kệ thế giới ra sao, chỉ cần ta vui vẻ là được. Có lẽ đây là cách sống tiêu dao tự tại của những kẻ sinh ra đã ở vạch đích, người làm công vất vả phấn đấu như hắn mãi cũng không hiểu được.

Chu Tử Uyển gật đầu:

- Tùy ngươi. Lát nữa có thời gian hay không?

Nữ nhân hỏi nam nhân câu này chỉ có một lý do, ai cũng hiểu được.

- Thứ ta không thiếu chính là thời gian.

- Tốt, cùng ta đến một nơi.

- Là nơi nào?

- Một nơi rất kích thích.



Tần Khinh Tuyết không tham gia họp báo, nhưng nàng có thể quan sát tất cả thông qua máy quay lắp đặt tại hội trường. Nàng yên lặng theo dõi từ đầu đến cuối rồi lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số lạ:

- Đã xem?

- Hắn…quả nhiên rất đặc biệt.

- Ừm, cải biến lộ tuyến một chút.

- Ta hiểu, thực sự không có vấn đề?

- Hắn sẽ không bận tâm, dù sao trước nay cũng không thiếu minh tinh đi lên từ tai tiếng.

- Tốt, lần này ta sẽ làm hung ác một chút.

- Được.

Tắt máy, Tần Khinh Tuyết nhìn lên trần nhà, nàng có một cảm giác kỳ lạ mà bản thân cũng không lý giải được. Dựa vào thực lực của giải trí Quang Minh và tập đoàn Quang Diệu, muốn ép những tin tức này xuống cũng không khó. Nhưng Tần Khinh Tuyết không ngăn cản, thậm chí đẩy nó lên cao hơn. Kết quả sau cùng sẽ ra sao, thực sự đáng để mong chờ…