Chương 61: Họp Báo

Tiêu Dao Lục

Chương 61: Họp Báo

Chương 61: Họp Báo

Trong số những minh tinh diễn viên tham dự họp báo, Diệp Thiên là người có danh tiếng thấp nhất. Tuy sự kiện tại buổi hòa nhạc lần trước khiến danh tiếng của hắn tăng vọt nhưng còn xa mới so được với diễn viên lâu năm hay những hồng nhân đang nổi trên mạng thời gian qua.

Nhưng cũng chính vì thấp nhất, Diệp Thiên lại là người nổi bật nhất tại buổi họp báo này. Giống như đứng giữa một rừng hoa xinh đẹp, một gốc cây phổ thông sẽ thành thứ nổi bật nhất. Một bộ phim có kinh phí đầu tư lớn nhất trong năm, quy tụ dàn diễn viên tên tuổi hàng đầu, thế nhưng diễn viên chính lại là một nhân vật vô danh. Diệp Thiên có danh tiếng nhưng đó là ở giới dương cầm, chẳng ai biết khả năng diễn xuất của hắn thế nào. Cho dù hắn có tài năng ở phương diện biểu diễn cũng không có lý do gì để được chọn làm nhân vật chính cho một bộ phim bom tấn. Rất nhiều phóng viên đến dự họp báo chỉ để đặt câu hỏi cho Diệp Thiên. Bọn hắn muốn vạch trần tấm màn đen đang phủ lên bộ phim này.

Để tránh bị phóng viên làm phiền, Vương Lỗi mới chọn cách đi cửa sau, dùng một chiếc xe bình thường đưa Diệp Thiên đến sớm một tiếng đồng hồ. Lúc này đã có khá nhiều phóng viên đến sớm để dành vị trí tốt, Diệp Thiên được đưa vào theo một lối đi nhỏ mà không ai chú ý. Hắn ngồi trong phòng chờ với những người khác, được bố trí là người xuất hiện cuối cùng.

Diệp Thiên là người đến sớm nhất, những diễn viên và khách mời khác tiến vào phòng chờ nhìn thấy hắn đều chủ động bước lên chào hỏi. Diệp Thiên rất dễ nói chuyện, ai chào cũng đáp lại với nụ cười thân thiện, ai muốn trò chuyện hắn đều tiếp. Đa phần là những chuyện phiếm bình thường, không ai nhắc gì đến quan hệ giữa Diệp Thiên và Tần Khinh Tuyết.

Tất nhiên không phải ai cũng tỏ ra thân thiện với Diệp Thiên, có vài ánh mắt khinh bỉ và chán ghét từ những nơi không ai chú ý nhắm vào hắn. Diệp Thiên cảm nhận được những ánh mắt này nhưng không quá để tâm, hắn cũng không thể bắt mọi người thích mình. Ngược lại hắn đánh giá cao những kẻ dám thể hiện cảm xúc thật của mình, cho dù chỉ là sau lưng đi chăng nữa. Tốt hơn vài tên giả dối miệng vẫn cười nói trong lòng lại đang mắng hắn.

Chu Minh Hạo cùng Chu Tử Uyển đến khá trễ. Hắn chủ động chào hỏi Diệp Thiên, thái độ chân thành hơn hẳn những người khác. Chu Tử Uyển thì có phần xa cách, chỉ khẽ gật đầu chứ không nói gì, thậm chí còn cố ý giữ khoảng cách. Chu Tử Uyển tránh né, Diệp Thiên lại càng để chú ý. Nàng thay đổi, không phải dung mạo mà là khí chất, còn có thực lực. Lần trước gặp gỡ Chu Tử Uyển vẫn là người bình thường, hiện tại nàng đã có sức mạnh nhất định. Dựa vào cấp bậc của thế giới này đánh giá hẳn là cấp C hoặc sơ cấp Võ Giả. Mới vài ngày không gặp, tiến bộ này cũng thật lớn. Chẳng qua Diệp Thiên không cảm thấy bất ngờ. Chu Tử Uyển có hệ thống, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, trực tiếp siêu việt Đại Tông Sư cũng không phải chuyện gì khó.

Sau bữa ăn trưa hôm đó, Chu Tử Uyển cảm thấy được uy hiếp. Tuy Diệp Thiên không làm gì nàng nhưng nếu đổi lại là một kẻ khác thật sự có ý đồ xấu thì sẽ ra sao? Chu Tử Uyển có thể tài năng hơn người, nhưng việc quan trọng nhất vẫn là phải bảo vệ được chính bản thân mình. Vì vậy nàng dùng toàn bộ điểm thưởng tích lũy được đổi lấy một pháp môn tu luyện, một bộ võ kỹ cơ bản cùng tu vi sơ cấp Võ Giả. Không mạnh nhưng đủ đối phó với các thành phần lưu manh có khả năng uy hiếp. Dị Năng Giả cấp B hay trung cấp Võ Giả trở lên vốn rất khó gặp. Chẳng qua Diệp Thiên quá nổi bật nên mới tiếp xúc sớm như vậy mà thôi.

Có chút thực lực, Chu Tử Uyển không những không tự tin mà càng thêm cảnh giác. Nàng bắt đầu hiểu được đẳng cấp trong giới tu luyện, cũng dần nhận ra Diệp Thiên lợi hại đến mức nào. Sơ cấp Võ Giả hay người bình thường trong mắt hắn chẳng có gì khác biệt, đều không chịu nổi một kích. Chỉ là, Chu Tử Uyển muốn cách xa Diệp Thiên nhưng hệ thống lại không cho phép…

Chu Minh Hạo nhận ra giữa hai người có khuất mắt, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Chu Tử Uyển để ý đến một nam nhân nhiều như vậy, từ dự hòa nhạc đến dùng bữa trưa. Nàng dung mạo tuyệt sắc, tài hoa hơn người, chưa từng có kẻ nào dám có ý nghĩ quy tắc ngầm. Với năng lực của Chu Tử Uyển, cho dù ở bất kỳ đâu cũng có thể trở thành người rực rỡ nhất. Nam nhân nghĩ tiếp cận Chu Tử Uyển rất nhiều, nhưng nàng chưa từng để ai vào mắt, tiền tài nàng không để ý, tài năng thua kém quá nhiều. Duy chỉ có Diệp Thiên…

Nhưng Diệp Thiên không được. Rất nhiều người đã biết giữa Diệp Thiên và Tần Khinh Tuyết có quan hệ mờ ám. Tuy Chu Tử Uyển rất nổi tiếng nhưng còn kém xa so với Tần Khinh Tuyết về cả tiền bạc lẫn địa vị. Mười năm nữa có thể nàng sẽ vượt qua Tần Khinh Tuyết, ít nhất hiện tại không được. Không tính đến tài năng, Tần Khinh Tuyết có gia cảnh tốt hơn. Có đôi khi điểm xuất phát của một người là thứ những người khác theo đuổi cả đời cũng không đạt đến được.

Hắn ghé sát người, thấp giọng nói với Diệp Thiên:

- Diệp Thiên, biểu muội ta cũng là lần đầu tiên. Hi vọng người có thể dứt khoát, giúp nàng cắt đứt thứ tình cảnh vốn không nên tồn tại này.

Diệp Thiên nghệch mặt ra, có phải Chu Minh Hạo đã hiểu nhầm chuyện gì đó hay không? Chỉ là cách nói của Chu Minh Hạo có hơi mập mờ, Diệp Thiên rất khó đáp lại chính xác ý của hắn. Đang định hỏi lại để làm rõ, đạo diễn Lý Kinh Hồng đã đi vào phòng thông báo mọi người cùng tiến đến chỗ họp báo.

Từng diễn viên lần lượt đi theo người đại diện tiến vào một hội trường lớn, nơi bày sẵn một dãy bàn ghế dài trên sân khấu. Diệp Thiên được bố trí tiến vào sau cùng nhưng vẫn ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh đạo diễn Lý Kinh Hồng và nữ chính Chu Tử Uyển.

Hắn vừa tiến vào hội trường, vô số máy ảnh liên tục lóe sáng vô cùng chói mắt. Mãi cho đến khi Diệp Thiên ngồi vào chỗ vẫn có phóng viên liên tục chụp không ngừng tay. Đứng giữa dàn diễn viên và khách mời nổi tiếng, kẻ bình thường như Diệp Thiên lại trở thành tâm điểm chú ý.

Buổi họp báo diễn ra theo đúng quy trình định trước. Từng diễn viên được đặt câu hỏi, trả lời rất bài bản. Diệp Thiên được sắp xếp sau cùng, rất nhiều phóng viên đều nín nhịn chờ đến lượt của hắn.

Mọi thứ diễn ra rất bình thường, mãi cho đến phần cuối. Tất cả máy quay đổ dồn về phía Diệp Thiên, phóng viên đầu tiên vội vã đứng dậy đặt câu hỏi:

- Diệp Thiên, trong giới dương cầm hiện tại đang có lời đồn đại rằng Cố Hương của ngươi và Bình Phàm của Chu Tử Uyển là thần tác hay nhạc khúc của thượng đế. Không biết ngươi có suy nghĩ gì về vấn đề này?

Diệp Thiên khẽ nhíu mày. Đây là buổi họp báo công bố về Nhất Thế Vô Song, ngươi đi hỏi chuyện của giới dương cầm là có ý gì? Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn trả lời:

- Nhạc khúc bình thường không có gì đặc biệt. Cái gọi là thần tác cao cấp hơn như vậy rất nhiều.

Phóng viên lập tức bắt được ý tứ bên trong câu trả lời này:

- Tức là ngươi có những nhạc khúc xứng đáng gọi là thần tác chưa được biểu diễn?

Diệp Thiên không trả lời câu hỏi này. Sự thật đúng là như vậy, nhưng nếu nói thẳng ra không chừng sẽ có một đám người tìm đến yêu cầu hắn biểu diễn những nhạc khúc kia. Dù sao tại thế giới này dương cầm thực sự có sức hút rất lớn.

- Ta nghĩ các ngươi nên tập trung vào Nhất Thế Vô Song, không nên xoáy sâu vào những chuyện ngoài lề.