Chương 8: Trần Tuyết Dung

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 8: Trần Tuyết Dung

Từng tên sơn tặc nghẹn ngào chăn trối trước lời nói đổi trắng thay đen của Tử Phàm, trong đầu bọn chúng nghĩ miệng người này cũng thật quá sắc đi.

-" Các huynh đệ đừng để mồm mép tiểu tử này ảnh hưởng, tất cả xông lên giết hắn cho ta. Ai chặt được đầu hắn, ta thưởng trăm lượng bạc... " Tên đại ca râu tôm hét lớn, những tên xung quanh nghe thấy trăm lượng bạc thì đều đỏ mắt xông lên.

Còn Tử Phàm nghe vậy thì thầm chửi tên đại ca sơn tặc này không có mắt nhìn người:- " Đầu của ta ít nhất cũng phải ngàn tinh thạch thượng phẩm, chứ mấy cái loại bạc lẻ nhân gian này không xứng đâu. "

Còn bạch y thiếu nữ thì vô cùng cảm động trước hành động nghĩa hiêp của Tử Phàm, vì một người không quen biết mà có thể tính mạng cũng không màng. Nhưng có lẽ cái này không đúng với Tử Phàm cho lắm...

-" Tiểu huynh đệ đa tạ, vì một người không quen biết biết mà không ngại nguy hiểm giúp đỡ. Nhưng ngươi mau chóng chạy đi, không cần lo cho ta đâu. " Thiếu nữ hét lớn!

Cái này lời nói làm hắn Tử Phàm đắc ý vô cùng, quả nhiên cái cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân rất kích thích. Nhưng cái này ngoài mặt hắn vẫn làm ra vẻ bình thường đáp lại: - " Tiên tử cứ yên tâm, dù có phải hi sinh tính mạng này ta nhất định cũng sẽ cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, bởi vì gặp mặt ở đây chính là có duyên... "

Dứt lời hắn lập tức xông lên phía sơn tặc, hai ta nhanh chóng bấm pháp quyết. Từng sợi tơ linh lực từ người hắn bay ra hóa thành tiểu xà liên kết với thanh thiết kiếm bình thường bên cạnh. Dưới sự điều khiển của Tử Phàm thông qua linh lực, thiết kiếm liền từ dưới đất bay lên hóa thành một đạo hòa quang chém giết bọn sơn tặc. Cái này cảnh tượng làm bọn chúng chết khiếp, kẻ nào kẻ nấy cũng đều há mồm.

...

Không phản ứng, cứ thế từng người, từng người một bị thiết kiếm chém giết. Dù bọn chúng làm thế nào cũng không thể ngăn cản được cái này, bởi vì tốc độ của thiết kiếm quá nhanh và sắc. Nơi thiết kiếm đi qua chỉ còn lại cái xác không hồn, máu me... Đến cuối, ngoại trừ tên đại ca sơn tặc râu tôm cùng mặt trắng thư sinh bị thương nặng không chết ra còn đâu đều đã tuyệt mệnh, đây quả thực là là một trận tàn sát đẫm máu kinh hồn.

-" Cái này các ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo có ý đồ xấu với ta làm gì cơ chứ! " Tử Phàm lắc đầu tiếc nuối, trong lòng hơi cảm thấy áy náy.

Nhưng thứ cảm xúc này nhanh chóng bị hắn gạt bỏ đi thay bằng sự hưng phấn, bởi vì việc hắn sắp làm chính là thể hiện trước mặt tiên tử. Hai chân nhanh chóng đi lại chỗ bạch y thiếu nữ, dáng người làm vẻ tiên phong đạo cốt. Tiến lại, thấy biểu cảm không tin tưởng của thiếu nữ làm Tử Phàm rất đắc ý.

Nhẹ nhàng vươn tay đỡ nàng ta dậy, bản thân vẫn tỏ ra bình thường sự việc. Bây giờ hắn mới đánh giá chắc chắn hơn được người con gái trước mắt này thực sự quá xinh đẹp. Từ khuân mặt, ánh mắt cho đến thân thể đều vô cùng hoàn hảo. Cái này thật sự làm Tử Phàm say đắm rồi, nhưng những cảm xúc này hắn đều không biểu lộ một chút nào ra bên ngoài, tất cả đều được kiềm chế.

-" Vừa nãy đa tạ vị huynh đệ đã giúp đã giúp đỡ, ta tên Trần Tuyết Dung. Ngươi thể gọi là Trần Tuyết cũng được... " Đây là Trần Tuyết Dung vừa nói vừa có chút ngại ngùng, nàng là lần đầu tiên cho người lạ biết tên.

Cái này chủ động cũng làm Tử Phàm không kịp phản ứng, hắn chỉ cảm thấy tên cũng như người vậy. Đều vô cùng đặc biệt trong lòng hắn...

-" Còn ta tên Tử Phàm,... Bây giờ có lẽ chúng ta cũng nên rời khỏi nơi này thôi. Sợ rằng ở đây lâu sẽ có chuyện xảy ra! "

Đây là Tử Phàm cảm giác nhắc nhở, mà hắn cũng không biết tại sao có cảm giác này. Nhưng vì là kẻ sợ trên dưới đất nên hắn lập tức chọn đề nghị rời khỏi nơi này. Để ý Trần Tuyết chỉ gật một cái nhưng không quay đầu đi ngay mà rút kiếm tiến lên chém tuyệt mạng hai tên râu tôm và mặt trắng thư sinh. Mà cái này hành động cũng khiến Tử Phàm suy nghĩ thay đổi một chút: - " Thật sự quá tàn nhẫn! "

...

Nhanh chóng rời đi, hai người liền đi theo một hướng. Trên đường, hắn cùng Trần Tuyết nói rất nhiều truyện phiến. Cả jai đều vô cùng vui vẻ, nhất là Tử Phàm.

-" Không biết ngươi nhà ở đâu? Tại sao lại từ trên trời rơi xuống như vậy! "

-" Ta nhà ở Tứ Trạch sơn mạch, còn tại sao lại từ trên trời rơi xuống, kể ra cũng rất dài a. "

-" Được rồi, trời không còn sớm nữa, ta cũng phải trở về rồi. Phàm Phàm ngươi cũng nên trở về, sau này có dịp hãy đến Khương Vân Thành gặp ta... "

-" Được, sau này cần giúp đỡ, cô cũng đến Tứ Trạch sơn mạch gặp ta. Nhất định ta sẽ giúp được... Tạm biệt. "

Nhìn Trần Tuyết rời đi, Tử Phàm hắn thấy hụt hẫng vô cùng. Như là bản thân đã thiếu mất một cái gì đó, thật sự là cảm xúc lẫn lộn. Nhưng không đành lòng cũng phải đành lòng, hắn còn phải trở về Tứ Trạch Tông để tu luyện nữa. Sau này tới Trúc cơ biết phi hành rồi tới chỗ nàng ấy lúc nào chẳng được. Đây là một cách suy nghĩ tự tạo động lực cho bản thân.

-" khoan, hình như có cái gì đó không đúng. Ta lại lạc đường rồi, hướng nào mới mới là hướng về Tứ Trạch đây? "

Ngồi bệt xuống đất buồn chán, cái này sao hắn cảm thấy nản chí như vậy, bản thân ngay cả đường về cũng không biết. Bỗng nghĩ cái này đồ vật, Tử Phàm hắn lôi trong người ra ngọc bội bản thân, thân phận đệ tử. Không ngoài dự đoán, cái này có thể giúp hắn về Tông môn. Mà từ nơi này muốn vè Tứ Trạch Tông theo như trên ngọc bội không xa lắm. Ha hả cười hắn vừa chạy bước về phía năm, bây giờ hắn thật sự mong bản thân nhanh chóng trở về.

Chỗ hắn vừa rời đi không được bao lâu, bỗng có hai người xuất hiện. Một trong đó chính là Trần Tuyết Dung, bên cạnh nàng lại là một nam tử ăn mặc sang trọng.

-" Muội Muội, đây chính là tiểu tử mà ngươi nhắc đến. Trông đúng chẳng ra cái gì... " Nam tử lời nói khinh thường với Trần Tuyết.

-" Ca người đừng nhìn hắn bề ngoài như vậy, nhưng trên thực tế võ công của hắn rất lợi hại. Có thể khiển kiếm truy không giết người, mười mấy hô hấp đã giết sạch bọn sơn tặc. "

...

Cái này vấn đề, hai huynh muội tranh luận kịch liệt với nhau một lúc rồi mới rời đi, trong lòng ai cũng không phục. Mà những lời họ nói nếu như để Tử Phàm nghe được nhất định hắn sẽ cười chết, cái gì võ công, cái gì nội lực đều bản thân không có. Hiểu biết này cũng không thể trách được họ, tu sĩ với phàm nhân cứ như hai thế giới khác vậy. Ví như tu sĩ không bao giờ được phép tham gia vào chuyện đảo lộn nhân gian, nếu không sẽ bị tu sĩ khắp nơi truy giết...

Quay lại tử Phàm hắn cái này tiểu tử, bản thân đang ngồi nướng gà thơm phức dưới một hang động. Do trời đã tối mà bụng hắn cũng đói cho nên phải ăn, tu vi thấp không thể thổ nạp thiên địa linh khí thay đồ ăn.

-" Ăn xong ta phải ở lại đây qua đêm rồi, ngày mai hãng về núi. Tranh thủ nghiên cứu cái kia hoàng kim kinh khẩu quyết tu luyện tầng một vậy. Dù sao cũng không có việc gì làm! "

Chỉ một lúc sau, con gà lớn đã bị Tử Phàm hắn làm thịt sạch sẽ, trên đất chỉ còn xương cốt chồng chất. Lúc này hắn mới thấy thỏa mãn. Hai chân khoanh lại bắt đầu nghiên cứu công pháp, từ từ nhắm mắt nhập tịnh. Tinh thần hóa hình vào gần kinh pháp xem xét.