Chương 18: Miểu Sát

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 18: Miểu Sát

Dưới cổng thành uy nghiêm, một bóng người buồn bã dần dần đi ra. Tử Phàm hắn đang đắm chìm trong những suy nghĩ mà chính hắn cũng không có câu trả lời.

- " Rốt cuộc ta đạt được Tử Tháp là tốt hay xấu. "

Bản thân hắn phiền lòng vô cùng, nhờ Tử Tháp mà hắn có được cơ hội trường sinh nhưng lại đoạt đi cảm xúc của hắn. Như thế làm một một con người không có cảm xúc thì khác gì một cỗ máy di động. Trường sinh thì sao? Đạt được nó hắn cũng chỉ biết sống như một con thú cô đơn mà thôi.

Không hạnh phúc, không tương lai.

Cứ thế hắn giống như người vô hồn bước chân nặng nề về hướng Tứ Trạch Sơn Mạch, bóng người dần dần khuất trong rừng rậm tối tăm. Xung quanh dần dần yên tĩnh lạ thường, bỗng lúc này trong không chung nổi lên một đám lửa đỏ rực xua đi cái tối đang bao trùm khu rừng.

Hắc hắc hắc...

Từng tiến cười rợn người bắt đầu vang lên, bốn bóng người dưới ánh sáng của ngọn lửa hiện ra trên những ngọn cây xung quanh Tử Phàm. Đến đây Tử Phàm hắn mới ý thức được bản thân đã bị mai phục, quá nhiều suy nghĩ đã làm hắn mất đi cái bản năng cơ bản của một võ giả.

Nhìn bốn bóng người, Tử Phàm nhận ra đây chính là bốn nam tử hắn đã gặp ở tửu lâu. Lúc này đây kẻ nào cũng toát lên sát khí mãnh liệt, chắc chắn là không có ý tốt gì.

- " Các ngươi ở đây là có ý gì? "

Hắn nghiêm mặt hỏi, nhưng bọn kia nam tử lại càng cười rộn lên. Thanh Minh mặt tối lại, gằn giọng nói:

- " Tiểu tử ngươi dám ở trước mặt nhiều người nhục ta! Thật sự là chán sống... Nếu không phải vì võ giả không được phép gây sự ở nơi sinh sống của người phàm thì lão tử đã lấy cái mạng nhỏ của ngươi rồi. "

Nghe vậy Tử Phàm lập tức cười lạnh không thôi, đang lúc buồn bực hắn thực sự cần một chỗ nào đó để xả giận. Nếu bọn người này đã tự nộp mạng đến, thì hắn cũng không ngại giúp họ coi như làm một việc tốt vậy.

- " Bây giờ cho các ngươi hai lựa chọn, thứ nhất chính là im lặng rồi cút khỏi đây. Thứ hai... chính là để lại mạng ở nơi này, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian."

Vào tai kẻ khác thì những lời này thực sự là cuồng vọng, nhưng trong trường hợp này thì Tử Phàm hắn thực sự có đủ tiền vốn để kiêu ngạo. Luyện thể tầng ba có thể so với tầng năm? Đây là khái niệm gì, sợ rằng chỉ có một số ít thiên tài của cao cấp thế gia, tông môn... mới có thể làm được.

- " Thật sự là không biết chữ chết viết như thế nào mà, nếu đã như vậy thì lão tử cũng không ngại tiễn ngươi đi nhanh hơn. "

Mang theo vẻ mặt lạnh lẽo, Thanh Minh từ trên cây hạ xuống bắt đầu lao vào công kích Tử Phàm, ba người còn lại thì hời hợt không động thủ chỉ đứng khoanh tay quan sát. Theo như bình thường, cùng là luyện thể tầng ba chắc chắn hai người sẽ ngang nhau nhưng ở đây Tử Phàm lại đón đỡ rất ung dung làm Thanh Minh vừa bất ngờ vừa nổi giận. Hắn hét dài một tiếng, trên người lập tức bắn ra hỏa diễm khiến cho nhiệt đô xung quanh bắt đầu tăng lên. Công kích của hắn càng ngày điên cuồng hơn, trong không chung liên tục tụ tập các quả cầu lửa thi nhau bắn về phía trước. Đây chính là hỏa đạn Thuật một môn công pháp nhập môn của hỏa vân tông.

Tử Phàm hắn tuy bị công kích liên tục nhưng vẫn ung dung tránh né, đến bây giờ hắn vẫn chưa từng oanh chả một đòn. Bản thân thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán muốn nhanh kết thúc.

Động tác bắt đầu biến ảo, Tử Phàm lập tức đón đỡ hỏa đạn. Bất ngờ hắn nhận ra, hỏa đạn này không làm thương được hắn mà chỉ khiến hắn cảm thấy nóng bỏng hơn mà thôi. Miệng cười điên cuồng, hắn lấy tốc độ nhanh nhất tiếp cận Thanh Minh. Sử dụng một quyền sét đánh làm đòn kết thúc... Đầu Thanh Minh ngay lập tức nổ tung như hoa máu, máu tươi tung tóe khắp nơi. Cả trên người Tử Phàm lúc này cũng đã bị máu tươi thấm ướt, nhìn hắn bây giờ giống như một huyết ma tàn bạo, khát máu. Trận chiến chỉ diễn ra trong vài hô hấp mà thôi, điều này làm ba người còn lại đều bị dọa cho xanh mặt.

Mắt nhìn nhau, ba người lập tức lấy Phùng Mặc tu vi luyện thể tầng bốn làm đầu tiến hành vây công. Lúc này không ai còn khinh thường Tử Phàm hắn nữa, cái chết của Thanh Minh chính là một ví dụ điển hình cho sự khinh địch.

- " Coi thường ngươi rồi! Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại lợi hại như vậy, nhưng không sao dù lợi hại hơn nữa cũng phải chết mà thôi. " Phùng Mặc lạnh giọng nói, tay phải thì điểm túi trữ vật. Một thanh kiếm đỏ rực lập tức xuất hiện trên tay hắn, kiếm này thân dài mét rưỡi với mặt đầy linh văn rườm rà. Nhìn qua sẽ có cảm giác sắc bén vô cùng...

- " Hạ phẩm Linh khí! " Tử Phàm kinh ngạc thốt lên, ánh mắt còn phát ra tia sáng dị thường. Bởi vì thứ này đối với hắn là có dụ hoặc quá lớn, khiến cho hắn nổi lên tà tâm muốn chiếm đoạt.

Do một món hạ phẩm linh khí ở tông môn nhỏ bé như Tứ Trạch tông cũng là một thứ xa xỉ, tất cả đều nằm trong tay trưởng lão cùng các đệ tử thiên tài mới được ban phát. Nếu hắn cũng có được một món hạ phẩm linh khí thì chiến lực chắc chắn sẽ tăng cao, nghĩ đến đây thôi trong lòng không nhịn được mở cờ.

Phùng Mặc vẫn chưa phát hiện ra điều dị thường của hắn, trên mặt vẫn mang theo sự đắc ý. Giơ cao linh khí, hắn bắt đầu vận chuyển linh lực thúc giục nó bộc phát sức mạnh. Lửa từ kiếm cuồng mãnh tuôn trào, nó nóng đến mức khiến 10m phạm vi xung quanh không khí bị ép đến vặn vẹo. Điều này làm Tử Phàm hắn sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

Trong lúc Tử Phàm ngưng thần, hai tên nam tử đằng sau đã sử dụng hỏa đạn tấn công đến. Hỏa đạn đan xen dày đặc giống như tấm lưới dần dần bao trùm xuống, thế nhưng lúc này Tử Phàm hắn lại không một chút hoảng sợ mà trên miệng nhếch lên nụ cười lạnh. Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- " Hắc! Hắc! Hắc!... Thật là thú vị. Ba con kiến vây lấy một con hùng sư, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng kết quả vẫn là con kiến bị Hùng sư dẫm nát dưới chân mà thôi. "

Tử Phàm giọng nói giống như đã biến thành một người khác, lạnh lẽo, u ám và mang theo mùi máu nồng nặc. Mắt hắn lúc này đã biến thành màu xanh dương, người ngoài nhìn vào sẽ thấy bản thân giống như rơi vào địa ngục. Bên ngoài làn da của hắn từ lúc nào đã được ánh sáng màu tử sắc bao trùm,... Tất cả những thứ này chính là biểu hiện của việc vận chuyển công pháp " Phá Pháp Thông Thiên quyết " tầng một.

...

Đạn lửa rơi xuống, từng cái rơi vào người tử Phàm đều bị tử sắc quang cản lại không thể lại gần được. Cái này làm cho bọn Phùng mặc hoảng sợ, mưa đạn dày như vậy mà con không làm thương được hắn.

Nhưng trong phút chốc đấy thôi, tử Phàm thân hình đã biến mất. Đến khi hiện ra thì đã ở sau lưng hắc bào nam tử, một quyền xuyên qua ngực trực tiếp cắt đứt sinh cơ.

Sợ hãi của bọn Phùng mặc càng tăng cao, hắn lập tức huy kiếm chém một đạo quang ảnh về phía Tử Phàm. Ánh quang mang theo nhiệt độ nóng chảy bắt đầu lại gần, Tử Phàm nhìn thế thì lộ ra một nụ cười gằn. Tay nhẹ nhang dơ lên đón đỡ, quang mang nóng bỏng trực tiếp bị hắn bóp nát.

Hô!

Phùng Mặc cùng tên đệ tử Hỏa vân tông kia lập tức chết lặng, khí tức Tuyệt vọng bắt đầu bao trùm. Trong đầu liên tục vang lên những câu hỏi ngớ ngẩn: " sao có thể?... Sao có thể? Làm sao hắn có thể nghịch thiên như vậy! ". Lúc nào linh khí đã không đáng tiền như vậy, một kiếm huy ra để cho một tên luyện thể tầng ba dùng tay không đón đỡ. Dù cho lấy tu vi Phùng Mặc Luyện thể tầng bốn huy động thì dù là tầng sáu, bảy không chết cũng còn nửa cái mạng.

Không muốn chịu chết Phùng mặc cùng tên đệ tử kia lúc này chỉ có một suy nghĩ chính là " bỏ chốn ".