Chương 17: Gặp Lại Người Quyen

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 17: Gặp Lại Người Quyen

Hừ

- " Tiểu tử, ngươi vừa nói cái gì! "

Một tên thanh niên bề ngoài 25-26 tuổi thân khoác lam y trong đó giận dữ nói. Như bọn họ đạt đến luyện thể tầng 3,4 này ngũ đại giác quan cũng đã được cải thiện hơn người bình thường bội phần, chỉ là tiếng thì thầm cũng có thể nghe rõ mồn một. Mà lời Tử Phàm nói đương nhiên cũng bị bọn thu vào tai không sót một câu.

Đứng đầu bề ngoài hai mươi tuổi thanh niên ánh mắt lạnh lẽo lập tức nhìn sang. Trong ánh mắt còn mang theo một tia sát ý rõ ràng, đương nhiên bọn họ cũng phát hiện Tử Phàm hắn là võ giả nhưng Luyện thể tầng ba vẫn chưa đáng để vào mắt.

Trong cái bão này Tử Phàm hắn vẫn hết sức thong thả, đùa hắn thực lực có thể ngang với luyện thể tầng năm làm sao phải quan tâm mấy con như này kiến hôi.

- " Ai da, người nói tiếng người được không, mọi người ở đây không thể hiểu được tiếng cẩu. "

Khả năng gây chuyện của Tử Phàm lại tăng lên làm lam y thanh niên giận tím mặt, mọi người xung quanh đều không nhịn được cười ầm lên.

" Tiện miệng " vừa nói lam y thanh niên vừa muốn xung động xông lên đánh người. Nhưng lại bị lam y thanh niên cản lại khiến hắn khó hiểu: " Sư huynh, ngươi làm gì vậy? Để ta dạy cho tiểu tử này một trận. "

-" Thanh Minh, được rồi! " thanh y sư huynh trừng mắt đáng sợ nói làm lam y thanh niên tên Thanh Minh lạnh toàn thân. Hắn biết vị sư huynh này rất đáng sợ, khát máu vô tình. Nên hắn cũng rất biết điều im lặng lại, cả bốn người tiếp tục đi lên tầng trên.

Tử Phàm gọi lên thức ăn, trong lòng vui sướng vô cùng. Nhưng hắn biết chuyện này không có đơn giản kết thúc như vậy, thế nhưng hắn cũng chẳng để lâu trong lòng.

Ăn xong Tử Phàm lập tức đi dạo quanh trong thành, nhưng quanh đi quẩn lại hắn đã đi đến trước một cái xuân viện. Đầu hắn lập tức xảy ra một cuộc đấu tranh tư tưởng vào hay không vào.
-" Nếu vào thì lần đầu của ta chăng nhẽ phải mất ở đây sao?"

Hắn trong lòng bứt dứt cuối cùng cắn răng bước vào, nơi chốn thanh lâu ồn áo náo nhiệt. Các cô gái nơi đây quần áo được may toàn bộ bằng lụa mỏng làm lộ ra cảnh xuân, cộng thêm tiếng rên rỉ phát ra từ các gian phòng trên lầu khiến người ta dạo rực khó kiềm chế.

Nhìn thấy nơi đây đâu đâu cũng là cảnh xuân, khiến cho con mắt Tử Phàm muốn rớt ra ngoài. Cả khuân mặt đã đỏ hồng, con thú dữ trong cơ thể của một thanh niên mười bảy ngay lập tức muốn xổng ra ngoài nhưng được hắn nhanh chóng kìm lại.

Thấy hắn, các kĩ nữ xung quanh mang theo vẻ mặt tươi cười xúm lại nịnh nọt vuốt ve thân thể khiến hắn không nhịn được thả lỏng. Từng ngón tay vuốt ve qua lại khiến Tử Phàm ngây ngất, ánh mắt dại ra. Đột nhiên một cỗ cực lạnh hàn khí từ đầu hắn phóng thích khiến bản thân tỉnh táo, ngay cả những cô gái đang vây quanh sắc mặt bỗng dưng thay đổi tái nhợt, cánh tay có thêm một lớp băng mỏng.

Cái này làm hắn hoảng sợ, bản thân không hiểu vì sao tử Tháp trong đầu lại làm như vậy. Nhưng từ việc trước mắt hắn suy đoán tất cả ai động vào người mình đều sẽ có khả năng bị nó đóng băng, đây giống như là làm cho hắn cách li với mọi người xung quanh.

Bản thân hắn bỗng cảm thấy khổ sở không biết nên vui hay buồn khi cái kia tử tháp kí sinh vào. Nhưng nhìn lại ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn hắn đã như thấy quỷ rồi, ai cũng không dám lại gần.

Buồn bã, hắn cười khổ bước ra khỏi xuân viện. Bản thân nghĩ chỗ này không có gì để hắn hưởng thụ nữa rồi, nên về Tông Môn đóng cửa khổ tu.

Ngơ ngác, Tử Phàm hắn bỗng dưng thấy một thân ảnh quyen thuộc. Áo trắng tinh khiết, da trắng như ngọc, dáng người lồi lõm uyển chuyển không ai khác chính là Trần Tuyết Dung.

Nàng lúc này đang đi bên cạnh một nam tử cao lớn khôi ngô, thân mặc một bộ áo lông làm người ta nhìn vào nóng bức. Nếu nhìn kĩ sẽ có thể thấy Nam tử này nét mặt có vài phần giống Trần Tuyết. Tử Phàm nhanh chóng suy đoán đây là hai huynh muội ruột,..

Hắn lập tức sửa trang phục đầu tóc chỉnh tề rồi đi lại hướng hai huynh muội Trần tuyết. Mang theo nụ cười thân thiện hắn hô to gọi nhỏ: " Trần Tuyết cô nương! "

Bị gọi trúng tên, theo bản năng nàng lập tức quay đầu lại nhìn. Ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc khi thấy Tử Phàm. Nàng lần này cùng ca ca tới Bích Thủy thành là do việc làm ăn của gia tộc, theo lúc này đang muốn tới phủ thành chủ bàn việc làm ăn. Nhưng bản thân lại không ngờ gặp tên này ở đây, nàng không keo kiệt lập tức triển lộ nụ cười khuynh thế. Nhẹ giọng trả lời: " Phàm Phàm... "

Tiếng đáp lại khiến Tử Phàm vui mừng, cảm xúc trong người bỗng nhiên dâng trào. Nhưng lại nhanh chóng bị một thứ lực lượng vô hình nào đó áp chế lại khiến sắc mặt hắn thay đổi. Thấy thế tên nam tử có tướng mạo giống Trần Tuyết lập tức " hừ " lạnh xem thường.

Tử Phàm bản thân cũng cảm thấy giật mình vô cùng, hắn có cảm giác cảm xúc, tình cảm giống như đang từ từ biến mất khỏi con người hắn. Làm bản thân dần dần trở nên lạnh lẽo, vô tình hơn... Thấy hắn đăm chiêu, Trần Tuyết bỗng dưng lên tiếng làm hắn tỉnh lại:

- "Ngươi không bị làm sao chứ?"

Gãi đầu ngượng ngùng, hắn cười trả lời: - " Ta không sao,.. Mà tại sao ngươi lại ở đây? Chẳng phải ngươi bảo mình ở Khương Vân Thành hay sao! "

Trần Tuyết nhìn hắn khẽ che miệng cười.

- " Lần này ta mới ca ca từ Khương Vân Thành tới đây giúp gia tộc bàn chuyện làm ăn với thành chủ Bích Thạch. "

Tử Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu nhìn sang Trần Khương, Trần Khương cũng nhìn lại hắn. Trong mắt còn mang theo vẻ khinh bạt rõ rệt... Nhưng Tử Phàm cũng chẳng để trong lòng, hắn chỉ thầm nghĩ " Lão tử rộng lượng, không chấp vặt với ngươi. "

Sau đó hắn lấy cớ đi chung cùng huynh muội Trần Khương, Trần Tuyết. Trên đường hai người nói cười vui vẻ vô cùng, còn Trần Khương thì bị bỏ ngoài làm hắn mặt nổi gân xanh khó chịu. Nhưng hắn cũng không có phát tác bởi vì Trần Tuyết, đây là đứa tiểu muội hắn yêu thương, quan tâm nhất. Từ bé đến lớn luôn được hắn bảo vệ, nuôi chiều vô cùng. Bản thân không muốn đứa em gái này buồn nên cũng đành nhịn xuống...

Qua ba, bốn ngã rẽ, nơi này đặt một trang viên rộng lớn vô cùng với người làm ra vào tấp nập. Ngoài cửa lúc này đang đứng là mấy người Tử Phàm, mấy người dừng ở nơi này là vì đây chính là mục đích tới nơi này của huynh muội Trần Tuyết.

- " Tuyết nhi, chúng ta vào thôi... Đừng để người nọ phải đợi lâu không tốt. "

Giọng nói lạnh lùng của Trần Khương vang lên, khiến cuộc nói chuyện của Tử Phàm cùng Trần Tuyết cứ như vậy mà kết thúc. Mang theo vẻ chán nản nhìn Trần Tuyết rời đi, Tử Phàm hận mặt mình không thể dày thêm một tý nữa để có thể theo vào trong. Nhưng cũng có cách khác chính là Trần Tuyết bảo hắn theo vào là quá hợp lý rồi, bản thân lúc này lại phải rời đi.

Trên đường ra thành, hắn luôn miệng lẩm bẩm: - " Ta thật không có cảm xúc của con người sao? Tại sao ta luôn cảm thấy mọi thứ thật vô vị"