Chương 7: Từ Trên Trời Rơi Xuống

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 7: Từ Trên Trời Rơi Xuống

Tử Phàm nhanh chóng thoát ra ngoài, trở lại trong động tối. Lúc này hắn mới từ dưới đất đứng dậy vươn vai, hít một hơi sâu nhìn xung quanh.

Nói là nhìn nhưng thực tế hắn hai mắt có thấy được cái méo gì đâu, khắp nơi chỉ toàn màu đen. Bây giờ ngay cả hướng hắn bơi tới đây cũng không biết là hướng nào, cái này thật sự là mất phương hướng.

-" Trời ạ, người ưu tú như ta làm sao có thể bị lạc đường được chứ!

Tử Tháp à tử tháp ngươi nói xem, ngươi có thể đưa ta ra bên ngoài động phủ được không? Dù sao bây giờ ta cũng chính là truyền nhân tu luyện Phá Pháp Thông Thiên Quyết a. " Đây là tử Phàm hắn liên hệ với tử Tháp, hắn cảm nhận được bản thân với tử tháp này đang sinh ra một mối liên hệ thần kỳ nào đó. Nên hắn mới quyết định đánh cược...

Vừa dứt lời, tử tháp trong đầu bỗng nhiên dung lên mấy cái làm đầu óc hắn choáng váng, hai mắt quay chong chóng. Toàn thân bắt đầu bốc lên tử sắc chói lóa, thân thể trở nên mờ dần rồi biến mất.

...

Đến khi mở mắt ra, Tử Phàm trợn tròn mắt kinh ngạc. Hắn thấy mình đã ra khỏi động phủ tối tăm kia, thay vào đó bằng một nơi thoáng mát.

-" Không đúng, sao ta không cảm nhận được mặt đất, mà nơi này lại có nhiều mây như vậy. Chẳng nhẽ... "

Bản thân đầu hắn cúi xuống nhìn phía dưới, khắp nơi cảnh vật đều là nhỏ bé. Từng đàn chim bay ngang bên cạnh, điều này không làm hắn vui vẻ gì cả. Mà là hoảng sợ đến chết lặng, cái cảm giác bị treo lơ lửng giữa không trung thật là thốn.

-" Cái này cao như vậy không biết rơi xuống có chết không nhỉ? Có lẽ là không sao đâu... Aaaa "

Đây sự việc tả lâu như vậy nhưng trên thực tế chỉ mấy hô hấp mà thôi, tử lúc xuất hiện cho đến rơi xuống vô cùng nhanh chóng.

...

Gần Phi Luân sơn, cách 200 dặm về phía tây khu rừng đang diễn ra một cuộc chém giết. Cuộc chém chết này không phải của tu sĩ mà là võ sĩ giang hồ đang đánh giết. Chính xác hơn là một trận quần ẩu, khoảng ba chục tên sơn tặc đang bao vây đánh giết một một thiếu nữ trẻ tuổi.

Thiếu nữ này toàn thân bạch y thướt tha, mi mắt trăng khuyết, mày lá liễu kết hợp cùng đôi môi ướt át vô cùng xinh đẹp. Từng đường cong trên thân thể liên tục được phô ra dưới chuyển động của nàng ta khiến người khác động lòng, đây thực sự là cái này con người không thuộc trù của nhân loại mà là một tiên nữ trong truyền thuyết.

Nhưng tiếc thay thiếu nữ lại bị bọn sơn tặc đánh trọng thương, toàn thân bạch y đều nhuốm máu.

-" Mỹ nữ à, mau giao thứ đó ra đây bọn ta sẽ cho cô chết một cách xung xướng không hề đau đớn... được không! Hahaha " Lời nói ẩn chứa sự dâm dục này là của một trung niên râu tôm, trông vô cùng dâm dê.

-" Đúng đúng, mau... mau giao cái đó ra đây. Sẽ... sẽ được chết một... một cách xung sướng. " Vừa nói lại là một tên mập mạp, miệng lại còn chảy nước miếng vô cùng ghê tởm.

-" Tiên sư cái tên cà lăm, đã không nói được rồi lại còn hay nói nhiều... Mỹ nữ à, đừng có nghe lời bọn hắn, hãy theo ta đi. Ta sẽ không có giết nàng đâu, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời là được. " Tên ăn nói vô cùng mỹ lệ này lại là một nam tử tướng mạo thư sinh, tuy không anh tuấn nhưng lại có một mị lực mê người.

Hahaha, thiếu nữ bạch y ngửa mặt lên trời cười lớn: -" Những lời các ngươi nói thật quá buồn nôn, tóm lại có chết ta cũng không giao vật đó ra đâu. "

-"Ay dô, cái này đúng quá đi, cô mà chết rồi làm sao có thể giao ra được, đành bọn ta tới lấy vậy..." Một trung niên mặt dài răng chuột, tay cầm phất trần lao lên từ trong đám ngưới với ý muốn động thủ.

Nhưng đúng này, dị biến xảy ra, từ trên bầu trời. Có một đạo hào quang đang rơi xuống với tốc độ nhanh vô cùng, mà vị trí rơi xuống lại đúng là nơi trung niên mặt chuột đang đứng.

Rầm

Tiếng động kinh thiên khiến tất cả mọi người đều giật mình tránh ra xa, riêng trung niên kia lại không tránh kịp nên đã bị dị vật đè xuống đến hồn siêu phách tán. Đây đúng là kinh khủng cảnh tượng, làm mọi người xung quanh đều kinh hồn bạt vía, ngay cả thiếu nữ bạch y cũng vậy.

Phải vài chục phút sau, tất cả mọi người mới hoàn hồn. Ai nấy đều không khỏi hoảng sợ lùi lại tránh xa dị vật đang bị bụi mù bao phủ kia. Đến khi một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay hết bụi mù mới lộ ra thứ ở bên trong. Mà cái này vừa lộ ra ai cũng phải trợn mắt há mồm... bởi vì cái thứ từ trên trời rơi xuống kia lại một thiếu niên trẻ tuổi.

Thiếu niên mày vô cùng anh tuấn, trên thân thể thì khoác một đạo bào có thêu hình lô đỉnh sau lưng. Không ai khác, người này chính là Tử Phàm sau khi bị truyền tống ra. Hắn hai mắt lúc này nhắm nghiền, cùng hai tay dơ lên bo đầu kỳ quái. Thân thể còn có chút run rẩy sợ hãi...

-" Chết... Ta chết chưa vậy, tại sao chết lại không đau đớn mà còn êm và thoải mái như vậy chứ. " Một câu hỏi lớn đặt ra trong đầu Tử Phàm.

Hắn từ từ bỏ hai tay bo đầu xuống, mắt thì hé nhỏ nhìn xung quanh. Đập vào mắt hắn lúc này đầu tiên chính là Bạch y thiếu nữ xinh đẹp, cái này làm hai mắt Tử Phàm càng mở to hơn. Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ:-" Tiên nữ, chẳng nhẽ Tử Phàm ta là người lương thiện nên khi chết hồn phách được lên trên trời. Đúng... Đúng, chắc chắn là như vậy rồi. Haha "

Trong lúc Tử Phàm hắn đang suy nghĩ, bỗng từ xa vang lên giọng nói thô bỉ của tên sơn tặc mập mạp:

-" Dọa chết lão tử rồi, hóa ra là một tên ranh còn vắt mũi chưa sạch. Lại... Lại còn làm... làm chết lão... lão tứ của... của bọn ta... "

Giọng nói này vang lên làm Tử Phàm tỉnh mộng, hắn lập tức đứng dậy nhìn xung. Nhìn kỹ lại hắn lại thấy bạch y tiên nữ bị thương, dưới sự thông minh của hắn rất nhanh liền đoán được việc ở đây xẩy ra. Mà kỳ lạ, hắn còn cảm thấy dưới chân mình đang dẫm lên cái gì đó rất êm, cúi mắt xuống Tử Phàm bản thân giật mình.

Trung niên mặt chuôt thực sự bị hắn rơi chết rồi, cái này đây là lần đầu tiên giết người. Hoảng sợ lùi lại, Tử Phàm hắn cố gắng suy nghĩ tích cực:- " Trên con đường tu tiên, giết người là điều không thể tránh khỏi... Không thể tránh khỏi. " nói thế nhưng trên thực tế hắn vẫn rất run.

-" Tiểu Tử, hôm nay chúng ta phải giết ngươi đòi lại công đạo cho tứ ca. " Bước lên trước, thư sinh nam tử cười cười nói, cả đám đằng sau đều hô ứng.

Tử Phàm hắn rùng mình một cái, trong lòng liên tục nghĩ cách. Nhưng một lúc hắn liền cảm thấy cái gì đó không đúng: -" Ta đường đường là một người tu đạo, tại sao lại phải sợ mấy tên phàm nhân này cơ chứ. A, mà nhân cơ hội này làm anh hùng cứu mỹ nhân vậy, thấy nàng ta xinh đẹp như vậy mà không cứu đúng là uổng cho cái ước muốn tình thánh của ta. ". Những suy nghĩ này làm Tử Phàm mạnh dạn hơn rất nhiều. Cả thân thể lập tức đứng thẳng, đầu ngẩng cao, hai tay chấp sau lưng.

-" Hèm hèm, các ngươi nói cái gì. Dám bảo ta giết người, các ngươi có kẻ nào ở đây là người tốt chứ, giết các ngươi ta đây chính là đang hành hiệp trượng nghĩa. Hơn ba chục tên nam tử lại bắt nạt một thiếu nữ yếu đuối, hôm nay bản tôn phải thay trời hành đạo. haha "

Cái này lật mặt như lật sách, thay trắng đổi đen nghĩa hiệp của hắn. Tử Phàm cũng tự thán phục bản thân, còn bọn sơn tặc thì trợn mắt há mồm uất ức không nói được lời nào.