Chương 11: Hội Đồng

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 11: Hội Đồng

Ba người Chu Bát, Lưu Nhị, Tào Khương sau cái gọi lớn của Ngũ Luân đều trong phòng run như cầy sấy. Toàn thân đến một chút sức lực cũng không còn...

Thế nên, cái này đồng dạng hắn có gọi thế nào ba tên kia cũng không chịu ra. Mà Tử Phàm thấy vậy cũng sốt ruột, liền bản thân nghĩ cách...

- " Đại ca hay để ta nói vài câu, nhất định có thể dụ bọn chúng ra! "

Cười lớn, Ngũ Luân vỗ vai Tử Phàm mấy cái, trong lòng biết tên này tinh quái, nhất định là có thể dụ. Đành gật đầu mặc hắn làm, dù sao cũng tránh phá làng phá xóm là được.

-" Ba đại đại đại đại hắc cẩu cụp đuôi các ngươi, mau mau ra đây tự động gặp bổn gia gia. Bằng không như đúng lời hôm đó nói, lột sạch y phục treo lên cây! "

Bộ dạng chắp tay vô cùng cao nhân đồng dạng tư thế, hắn cảm thấy rất oai phong. Lời nói như vậy ra cũng tự tin hơn vài phần, nhưng bọn người xung quanh thì thật sự khó ngửi. Bọn chúng cho rằng đánh thì đánh chứ làm gì cái gì vô sỉ thất đức kia quá đáng, ngay cả đến các vị sư huynh Phát Đan Phòng hắn cũng nghĩ vậy.

Còn cái kia ba tên Lưu Nhị trong phòng thì lại tức đến hộc máu không thể làm gì, để một tên ranh con vắt mũi chưa sạch dọa nạt. Sau này làm sao mặt mũi ra ngoài gặp người...

- " Chu Bát, Tào Khương... Có phải hay không chúng ta ra ngoài, nếu thực sự bị tiểu tử đó bắt lột y phục chẳng phụ càng mất mặt hơn sao! "

Dù cay đắng nhưng ba người không còn cách nào khác, đành phải vứt bỏ mặt mũi đi ra. Dù sao nhất cũng chỉ là một trận đòn không có ảnh hưởng tính mạng, đây cũng chính là Tông Môn luật lệ.

Ken két

Cửa phòng dần dần hé mở, ba tên Chu Bát, Lưu Nhị, Tào Khương bước ra trong cái đồng cảm của mọi người xung quanh. Rất nhiều kẻ ở đây cũng người Phát Đan Phòng hận thấu ý, nhưng bản thân lại không thể bộc phát ra tích tụ. Đến thời điểm bây giờ cũng như vậy nhẫn nhịn, chỉ có Hạ Chấp Pháp Đường mới có thể cùng cái này đan phòng tranh đấu. Nhưng cũng chỉ là tạp dịch, ngoại môn với nhau đồng dạng, chẳng có thể gì làm ra sóng gió... Quay lại, đến giờ này xung quanh như chỉ có cái kia tiểu tử oai phong chắp tay. Sắc mặt nghiên nghị nhưng trong lòng lại đắc ý vô cùng, dù sao trong mắt người khác oai phong của hắn cũng chỉ cáo mượn oai hùm mà thôi. Thế nhưng như vậy cũng đã đủ!

-" Ba tên đại hắc cẩu các ngươi cuối cùng cũng chịu thò đầu ra. Thực làm gia gia ngươi đợi... "

Cái này Tử Phàm lời nói càng làm ba tên kia đầu bốc khói trắng, nhưng không được bộc phát khiến chúng chỉ biết chửi bới trong lòng. Chu Bát thô tục không não lại đang ý ngược lại mà chửi, mắt thấy Ngũ Luân đứng đó bên cạnh thì nuốt lại. Cả không gian chuyển biến, cảnh vật xung quanh cũng như theo vậy mà biến hóa.

Lưu Nhị chính là người khéo ăn nói nhất trong ba liền ực một tiếng nước bọt nói:

-" Phàm sư đệ,... À không, Phàm Linh đồng. Không biết linh đồng gọi chúng ta ra đây là có ý gì? Thật sự ta đây không biết... "

-" Các ngươi già mồm cái gì, ngoan ngoãn nhận ta tức giận rồi chịu phạt, bằng không đại ca ta sẽ độc ác lột y phục bọn ngươi treo lên cây có tin không! " Đây là Tử Phàm hắn rắn nói, lấy thêm cả tên đại ca vào cho có sự uy hiếp. Điều này Ngũ Luân sắc mặt cũng thay đổi, bị tên sư đệ này đổi tội hung ác vô sỉ nhưng không thể làm gì. Trong lòng cũng chỉ học cách chửi bới: - " Tên ranh con này, tự dưng lại lôi ta vào cái mày việc làm vô sỉ làm gì. Không phải cứ đánh bọn chúng một trận là được sao... "

...

Ba tên này nghe vậy thì hoảng sợ, miệng lại không mở nổi ra phản bác được nửa câu. Mà được thế, Tử Phàm hắn liền hai tay xoa xoa khởi động. Nhún một cái thân thể đã tới chỗ mấy tên kia mà hạ đánh, liên tục tụ lực quyền được giáng xuống đến khi mỏi tay. Nhưng cái này Tử Phàm hắn thấy chưa đủ, bèn quay người hô lớn:

-" Mấy tên này thật sự là thịt nạc da dày, các vị sư huynh mau đến giúp ta một tay. Thực sự cái này chưa đủ... "

Cả bọn đều há hốc mồm, tên này tu vi luyện thể tầng ba, mà ba tên kia cũng như vậy đồng dạng. Đánh bọn chúng đến bầm dập mà còn nói chưa đủ, phải gọi theo người đánh. Nhưng mấy người sư huynh hắn Tam, Tứ, Lục, Thất... lại cảm thấy hội đồng này cảm giác thú vị. Cả bọn lập tức lao vào đánh, cái này cảnh tượng làm bọn người xung quanh rét lạnh. Trong đầu tất cả thề quyết tâm không động vào cái này Tử Phàm, bằng không nhất định sẽ rất thê thảm!

Sau một canh giờ, cuộc hội đồng mới dừng lại, mọi người xung quanh ai cũng há mồm. Ba tên kia nằm đất bị đánh tới hấp hối, toàn thân khắp nơi bầm dập.

Nhưng cái này sự việc Tử Phàm hắn giống như không quan tâm, bản thân có Ngũ Luân chống lưng nên gan cũng lớn hơn. Cả bọn bỏ mặc cảnh tượng lập tức phủi áo bỏ đi, cái này oai phong thật sự rất lớn.

Trên đường về này, Tử Phàm trong lòng chút được bực tức thoải mái vô cùng. Dù sao cũng đã giải quyết xong mọi chuyện hắn liền lúc này muốn trở về tu luyện tầng một Phá Pháp Quyết.

- " Đại ca, ta trong người ta thấy không khỏe, cỏ thể hay không nghỉ ngơi vài hôm! "

Hai mắt sáng ngời, Tử Phàm nhìn chằm chằm vào Ngũ Luân. Là một người khá phóng khoáng, đương nhiên Ngũ Luân rất nhanh đã đồng ý. Cả bọn vui vẻ trở về Đan Dược Các, Tử Phàm hắn thì vội vã về phòng. Cái kia bảo vật vẫn chưa được hắn nghiên cứu a.

Lục lọi một lúc, Tử Phàm hắn lấy viên lớn khoáng thạch kia đặt lên bàn, trong lòng phấn khích. Hắn đây từ lúc lấy được vẫn chưa nghiên cứu xem là cái gì bảo vật. Đưa tay sờ khoáng thạch, Tử Phàm thấy lòng bàn tay mát lạnh vô cùng ngoài ra chẳng còn cái gì khác lạ nửa điểm.

- " Sao không nhìn được ra điểm gì bất phàm ở đây bảo vật nhỉ! Chẳng nhẽ lại như cái kia ta nói Nguyệt Anh Thạch đi... "

Bực bội, bản thân thuận tay bèn lôi mộc kiếm đặt trên bàn chém mấy cái vào viên khoáng thạch. Chỉ nghe thấy tiếng như sắt thép phát ra đồng dạng vang lên " keng... Keng ".

- " Trời ạ, cái này lại còn cứng như vậy. Không lẽ đây là vỏ bọc, bảo vật thật sự lại nằm bên trong! "

Liên tiếp mộc kiếm được chém xuống nhưng vẫn như cũ chẳng làm khoáng thạch sứt mẻ. Đây là mộc kiếm được làm từ Phong Đình thụ, một loại gỗ cứng rắn vượt qua sắt thép bình thường. Vậy mà cái khoáng thạch lại muốn cưng hơn... Không can lòng, hắn không muốn bỏ qua bèn cầm lại mộc kiếm, toàn thân tu vi vận chuyển tụ linh lực vào tay cùng kiếm chém xuống.

Cheng...

Tử Phàm nhát chém bủn rủn tay chân, phản chấn cái này mang lại làm hắn kinh người. Mà khoáng thạch như cũ không sứt mẻ, chỉ bốc lên một luồng khói trắng. Tử Phàm bản thân bất cẩn hít phải, bỗng dưng cảm thấy toàn thân linh lực căng tràn, tu vi muốn đột phá liền phấn khích như điên.

- " HaHa..., thật sự không sai, cái này chính xác là bảo vật. Có thứ mày giúp sức chẳng phải ta phế đi vài ngày liền có thể khôi phục sao! "

Không thể kìm nổi cảm xúc, Tử Phàm lập tức chạy ra khóa chặt cửa phòng. Còn báo cho Ngũ Luân biết bản thân muốn bế quan tu luyện chuẩn bị tham gia tấn thăng ngoại môn. Nhưng cái từ bế quan của hắn đến tai Ngũ Luân thì tên này suýt cười thành tiếng " Luyện Thể cũng được gọi là bế quan sao? "

Nhưng thôi Tử Phàm cũng không biết, cái hắn lúc này mong muốn chính là tu luyện. Có cái này bảo vật giúp sức hắn vô cùng yên tâm...