Chương 10: Náo Loạn

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 10: Náo Loạn

Vài canh giờ, thời gian này Tử Phàm hắn cũng đã về tới chân núi Tứ Trạch Tông. Từng cảnh tượng quen thuộc lại hiện ra trước mắt khiến hắn trong lòng cũng bớt phần nào căng thẳng.

Nhưng cái kia ba tên hại hắn bị thảm như lúc này làm sao có thể quyên. Tử Phàm hắn tính cách chính là có thù tất báo:

-" Ba tên hắc cẩu chết tiệt, dám là cho ta chịu nhiều đau khổ như vậy. Đợi lão tử về tới Phát Đan Phòng gọi người xuống sẽ sử các ngươi sau. "

Xoạc

Hắn lấy tay tự xé rách y phục trên người vài chỗ, lại nằm đất lăn mấy cái. Lúc này trông hắn không khác tiểu khất là mấy, cái này chính là bản thân mưu kế. Hắn muốn làm bản thân trông thật thảm để dễ dàng hơn gọi người đánh mấy tên kia thảm như vậy.

Khi thấy hài lòng bộ dạng, Tử Phàm mới vui vẻ vác theo tinh thạch lên núi. Nhưng đi tới cửa tông phía nam, hắn lại bị mấy tên đệ tử canh cửa chặn lại. Đòi hắn lệnh bài thân phận..., Tử Phàm cũng không có ý kiến gì. Chỉ lấy lệnh bài ra, ai ngờ bọn người kia vừa thấy lệnh bài có khắc ký hiệu Đan Dược các sắc mặt liền đổi. Tên đứng đầu lập tức tươi cười chắp tay hướng Tử Phàm:

-" HaHa... Hóa ra là huynh đệ Đan Dược các, đắc tội rồi. Ở đây huynh đệ có chút gọi là lòng thành, mong huynh đệ nhận cho. Chỉ mong sau này đến đó sư đệ chiếu cố bọn ta một chút là được." Vừa nói, tên này vừa lấy trong người ra chục viên tinh thạch hạ phẩm.

Cái này tự dưng có người cho tinh thạch làm sao Tử Phàm bản thân không nhận, đúng lúc mất mấy viên tinh thạch. Có chỗ này cũng chỉ bù đủ lại mà thôi.

-" A, cái này sư đệ cung kính không bằng tuân lệnh, nếu các sư huynh có đi đến Phát Đan Phòng thì sư đệ nhất định sẽ tiếp đón chu đáo. " Hắn cười lớn chắp tay đáp lại.

Cả bọn cười lớn nói chuyện một lúc Tử Phàm hắn mới rời đi. Chạy nhanh về phòng, tránh người ngoài phát hiện. Tinh thạch ngay lập tức được hắn giấu kĩ rồi mới đến Phát đan phòng, trên đường đi có vô số ánh mắt nhìn hắn kỳ quặc. Nhưng cái này Tử Phàm hắn chẳng thèm để ý.

Bước vào bên trong phòng, hắn vẫn giữ nguyên bộ dạng thê thảm. Dáng đi liêu xiêu như người mất hồn.

Hắn vào, bộ dáng thu hút rất nhiều chú ý, ngay cả Ngũ Luân kia cũng có trong đó. Ánh mắt mở to kinh ngạc:

-" Bát đệ - - - "

Hét to, chạy lại đỡ Tử Phàm chắc, đưa hắn lại ghế ngồi. Toàn huynh đệ hắn cũng đều chạy lại, chỉ thiếu nhị và ngũ.

-" Ngươi... Bất đệ, làm sao mà thê thảm như vậy? " Cái này chính gầy gò tứ ca hỏi thăm.

-" Ngũ đệ bình tĩnh, để bát đệ nghỉ ngơi một chút đã rồi hãng nói... Hôm nay Phát Đan Phòng tạm đóng cửa, mong mọi người về cho. " Ngũ Luân nghiêm nghị sắc mặt nói.

Mấy tên đệ tử xung quanh nghe vậy cũng vô cùng biết điều, cả đám đều rời đi chỉ còn sáu huynh đệ Tử Phàm Ở lại. Một cái lục sư huynh nóng tính vô cùng:

-" Bát đệ ngươi nói xem, là ai làm ngươi ra nông nỗi này. Ta lập tức đi tìm hắn tính sổ. "

Cả năm người ánh mắt đổ rực nhìn Tử Phàm ngồi đó nghỉ ngơi, trong lòng lửa giận đều bùng cháy. Còn hắn Tử Phàm lại vui vẻ vô cùng, thầm khen mấy tên này nghĩa khí.

-" Là hôm đó, đại ca sai ta xuống chân núi hái Thảo dược. Trên đường đi gặp phải ba tên đệ tử tạp dịch Chu Bát, Tào Khương, Lưu Nhị bọn chúng vô duyên vô cớ đuổi đánh. Cái này ta không một mình đánh lại được nên đành bỏ chạy, ai ngờ khi chạy ra khỏi phạm vi Tứ Trạch Tông bọn chúng liền nổi ý định giết người diệt khẩu. May là ta chạy nhanh, nếu sợ rằng... Sợ rằng lúc này không còn ngồi ở đây gặp các vị sư huynh nữa rồi... "

Tử Phàm hai mắt đẫm lệ vô cùng đáng thương, làm bọn sư huynh bên cạnh cũng đồng cảm theo. Ai nấy đều tức giận thay hắn vô cùng lớn, lần này ba tên kia thật sự thảm rồi.

-" Sư đệ đã chịu nhiều uất ức rồi, bọn ta nhất định sẽ đòi lại công đạo thay đệ. Tuy không giết được chúng nhưng cũng làm bọn chúng sống không bằng chết! "

Cả bọn liền dẫn nhau ra khỏi phòng, đi đến chỗ ở của đệ tử tạp dịch dưới chân núi. Dẫn đầu đoàn đương nhiên là ngũ luân, theo đó là tam, tứ, lục, thất và Tử Phàm. Đi cuối đoàn người hắn cảm thấy rất an toàn, trong bụng vui vẻ chờ đợi.

-" Tam cẩu nhà các ngươi muốn đấu với lão tử... HaHa, tu luyện thêm mười kiếp đi. "

...

Chân núi, chính là chỗ ở của đệ tử tạp dịch, nơi này có số đệ tử đông đảo. Thường ngày vô cùng náo nhiệt, nhưng hôm nay không khí còn náo nhiệt hơn vì bọn người Tử Phàm.

Bọn họ đi tới đâu là người theo tới đó vô cùng đông đảo. Cái này không khí hiếm khi xuất hiện, lần này mọi người lại có kịch hay để xem.

Trong khi đó, ở một căn phòng ngoài tiểu viện, ba tên Chu Bá, Tào Khương, Lưu Nhị đang tụ lại với nhau. Bọn chúng vẫn chưa biết cái gì chuyện sắp đến.

- " Lưu Nhị, chúng ta hay không lên núi tham gia thí luyện đệ tử ngoại môn. " Đây là Chu Bát hắn vừa ăn vừa nói chuyện bình thản, với thân hình khổng lồ rung lên. Một bên Tào Khương, Lưu Nhị lại đang trái ngược trầm mặc.

- " Được rồi, chưa cần vội vàng làm gì. Cứ ở đây tạp dịch đệ tử thêm một thời gian đã... " Lưu Nhị trả lời.

-" Ta còn nghe nói làm đệ tử ngoại môn rất khổ, phải làm nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm... "

Sắc mặt biến hóa, Tào Khương cũng đế vào cuộc nói chuyện. Bỗng bọn chúng nghe bên ngoài ồn ào thì khó hiểu, mọi lần dù náo nhiệt nhưng chưa đến mức như vậy.

-" Các ngươi có thấy cái gì khác lạ không, kỳ quái. Hay để ta ra ngoài xem sao! "

Chu Bát, Lưu Nhị đều giống như Tào Khương kỳ quái sắc mặt. Đứng dậy, Tào Khương bình tĩnh mở cửa bước ra ra bên ngoài. Nhìn trái phải sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hai mặt trợn lên tim cũng đập mạnh.

Rầm

Đóng cửa vội vã, toàn thân Tào Khương mồ hôi chảy ra ướt đẫm y phục. Cái này hình dạng làm cho hai người Lưu Nhị cũng hoảng sợ theo. Chu Bát không kìm được lên tiếng hỏi:

-" Rốt cuộc là ngươi nhìn thấy cái gì mà hoảng sợ như vậy, chẳng nhẽ lại thấy quỷ hay ma gì đó sao."

-" Ma quỷ là cái gì chứ?

Phát... Phát... Phát Đan phòng bọn kéo nhau tới đây rồi! "

Lời này vừa nói, Chu Bát ngồi trên ghế ngay lập tức ngã ngửa xuống đất, miếng bánh trên tay cũng tuột ra. Lưu nhị bên cạnh cũng không khá hơn, mặt trắng cắt không ra giọt máu.

-" Ngươi... Đừng có dọa bọn ta như vậy chứ! " Chu Bát hắn cho rằng cái này Tào Khương chỉ nói để dọa bọn hắn mà thôi.

-" Ta dọa các ngươi làm gì chứ, không tin ngươi ra xem đi... "

Tự nhiên, Chu Bát cũng không quá ngốc, nếu như thò đầu ra ngoài để bị phát hiện chẳng phải chết sớm hơn sao. Không gian trong phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh...

Rầm... Thoàng!

- " Chu Bát, Tào Khương, Lưu Nhị... Ba người các ngươi mau vác xác ra đây cho ta. " Tự nhiên đây là giọng của Ngũ Luân, hắn chính là đại diện Phát Đan Phòng phía nam này.

Giọng nói của hắn vô cùng lớn, cả nơi ở đệ tử tạp dịch đều có thể nghe được. Việc này đánh động rất nhiều tên chạy ra ngoài xem kẻ nào mà dám làm động tĩnh lớn như vậy, nhưng khi thấy Ngũ Luân tất cả đều im lặng. Một phần là địa vị, phần khác chính là danh tiếng mạnh mẽ của Ngũ Luân ở nơi này. Đích thực cháu của Dược Sư phía nam...nên không ai muốn va chạm. Ngay cả nội môn đệ tử cũng phải nể hắn vài phần.