Chương 9:Dị Thạch

Tiên Lộ Độc Tôn

Chương 9:Dị Thạch


Đọc khẩu quyết trên kinh thư khiến tử phàm giật mình, bởi vì vì câu đầu tiên được viết trong đó chính là " Muốn luyện công pháp, trước tiên phải tự phế tu vi".

-" Trời ạ, cái này khác nào bảo muốn luyện công phải trước tự cung chứ. "

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Tử Phàm hắn vẫn cảm thấy cái này cũng không có gì. Dù sao bản thân cũng chỉ có Luyện Thể Tầng 3 mà thôi, nếu mà là tầng chín hay Trúc Cơ thì hắn nhất định sẽ chọn không tu luyện cái này công pháp.

Bỏ qua, hắn lại đọc những trang tiếp theo, càng đọcbanr thân lại càng giống nhập môn công pháp Tứ Trạch tông " Tử Khí Ngự kiếm Quyết ". Đều là học cách dẫn khí vào cơ thể, nhưng cái này Phá Pháp Thông Thiên Quyết có chút khác biệt. Cả cách dẫn khí đến linh lực được tụ ra, cái kia Tử Khí Ngự Kiếm Quyết tụ ra chính là màu xanh. Còn Phá Pháp Quyết này lại là màu tử sắc (tím) vô cùng đặc biệt. Nói tóm lại, tầng một công pháp này chính là học cách dẫn khí, tu thành chín tầng luyện thể. Một khi tu thành nhập môn công pháp này sẽ mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần công pháp khác, đặc biệt khi đột phá trúc cơ linh lực trong cơ thể sẽ biến mất mà thay vào đó sẽ xuất hiện hủy diệt lực. Còn những công pháp khác đều chỉ là đề cao linh lực lên mà thôi...

- " Bá đạo như vậy! Hàyy, nhưng phải đợi đến khi trở về tông môn rồi tu luyện. Bây giờ ta còn cần cái tu vi này để giữ tính mạng trên đường đi cái đã. "

Cứ thế một đêm trôi qua, sáng sớm Tử Phàm hắn đã lập tức lên đường trở về. Cái này là hắn dựa theo đạo lý "đêm dài lắm mộng", chính là ở bên ngoài càng lâu sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm. Cước bộ nhanh chóng, hắn cứ thế đi xiên qua mấy khu rừng, gặp phải vài còn yêu thú còn đâu đều là phàm thú.

Cái này sở dĩ được phân biệt yêu thú cùng phàm thú là có cái khác của nó. Yêu thú thì thường to lớn hơn phàm thú, sức mạnh cũng lớn hơn, da thịt cũng vô cùng cứng rắn. Đến nỗi binh khí binh khí bình thường cũng không làm tổn thương được đến chúng, mà đặc biệt cái này yêu thú cũng biết tu luyện như con người. Tuy tu luyện khó khăn hơn nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ cần yêu thú đạt môt tu vi nhất định sẽ có thể hóa thành hình người. Lúc đó bọn chúng sẽ phải nói là vô cùng đáng sợ rồi...

Nhưng ở đây Tử Phàm hắn chỉ gặp vài con yêu thú luyện thể mà thôi, thế nhưng dù là tầng một bản thân cũng phải chật vật mới chạy trốn được. Phải nói là bọn chúng thân thể thật sự quá sức mạnh mẽ, dù cho Tử Phàm dùng toàn lực cũng không làm chúng tổn thương mảy may. Vậy nên cách duy nhất chỉ có thể là bỏ chạy mà thôi.

...

Lúc này đã là giữa trưa, Tử Phàm khoảng cách phạm vi Tứ Trạch Tông cũng không còn xa. Hắn quyết định dừng chân nghỉ lại dưới một gốc cây lấy sức chốc lát rồi sẽ tiếp tục đi. Cái này buổi trưa ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây thật là thoải mái vô cùng, không khí trong lành, cảnh vật nên thơ lãng mạn. Quả là không có gì tuyệt hơn như vậy hoàn cảnh...

Keng

Tử Phàm hắn đang định chợp mắt một chút, bỗng dưng từ xa có tiếng động vang lên. Đây là tiếng sắt thép va chạm rất rõ ràng, lại có cả tiếng cãi vã. Hứng thú nổi lên, Tử Phàm liền đứng dậy lại gần đó xem thử.

-" Cái này rõ ràng là ta đào được, tại sao phải đưa cho các ngươi? " Đây là một tên nam tử thôn dân ăn mặc rách rưới không cam lòng cãi lớn.

-" áy da, tiểu tử ngươi to tiếng cái gì, thứ ngươi đào được chính là từ địa bàn của chúng ta. Đương nhiên phải giao cho chúng ta rồi... " phía đối diện là 4-5 tên trung niên ăn mặc khá khẩm hơn một chút, hình như là người của thế lực nào đó.

Mà lúc này từ xa nhìn lại, hai mắt Tử Phàm sáng lên, hắn thấy cái thứ trên tay nam tử cầm là một khối khoáng thạch màu trắng vô cùng đặc biệt. Dù không biết là thứ gì nhưng khả năng trời sinh mẫn cảm với bảo vật của hắn nhắc nhở thứ này chắc chắn là vật không bình thường. Vậy nên cái này bảo vật hắn sẽ đoạt, nhưng không có trộm cắp. Mà chính là đường đường chính chính lấy đi.

Từ trong bụi cây đi ra, Tử Phàm ho khan một tiếng làm cả đám người giật mình. Tên cầm đầu đám trung niên đang định quay lại chửi bới thì thấy y phục trên trên người hắn lập chột dạ. Đây là hắn đương nhiên nhận ra ký hiệu trên áo, cũng do trong phủ của hắn có thiếu gia nhập đạo tu tiên ở Tứ Trạch tông. Ngay lập tức bốn năm tên nhao nhao cúi chào:

-" A, Hóa ra là vị công tử này quyền cao chức trọng, không biết thật sự quá thất kính. Có gì mạo phạm mong công tử thứ lỗi cho chúng nô tài... "

Cái này cung kính làm Tử Phàm vô cùng đắc ý, hắn nghĩ thân phận đê tự môn phái cũng tốt vô cùng.

-" Không sao, người không biết không có tội. Chẳng qua là thấy các ngươi đang cãi vã gì đó nên muốn lại xem thôi! "

Cả đám trung niên lập tức trở nên trầm mặc, duy chỉ có nam tử quần áo rách rưới kia ăn nói thật thà. Bởi hắn biết, bản thân lúc này lúc không nói gì thế nào tý nữa cũng bị bọn người kia cướp.

-" Chẳng là thế này công tử, sáng nay ta cũng như mọi khi lên núi đào khoáng thạch bán lấy tiền sống qua ngày. Ai ngờ lại đào được một viên dị thạch, nhưng bọn người này không biết từ đâu lại tới đây đòi cướp lấy. " Vừa nói nam từ vừa dơ viên khoáng thạch màu trắng lớn như đầu trẻ em ra ngoài.

Dù đã biết trước, nhưng Tử Phàm hắn vẫn giả vờ nhơ không biết. Mắt đảo qua lại đánh giá khoáng thạch rồi thở dài:

-" Cái này chính là Nguyệt Anh Thạch, một loại khoáng thạch có thể tự phát sáng vào ban đêm. Ngoài ra cũng chẳng có tác dụng gì cả, mà nhân đây hiếm khi gặp được một viên lớn như vậy ta sẽ trả tiền cho các ngươi để lấy nó được chứ! "

Trước lời nói khoa trương của Tử Phàm, bọn người thiếu kiến thức kia liền xem như thật. Lập tức đem khoáng thạch dâng lên cho hắn. Lột luôn áo ngoài của tên nô tài thế gia, Tử Phàm dùng nó để quấn khoáng thạch lại kín đáo. Tên trung niên kia thì ngơ ngác nhìn Tử Phàm...

-" Không cần ý kiến, cái áo này của ngươi coi như ta mua. Mà cái giá ta đưa ra sẽ vượt sức tưởng tượng của các ngươi đấy. " Tử Phàm đắc ý nói.

Hắn ngậm đắng nuốt cay lấy trong người ra ba viên hạ phẩm linh thạch, ném cho nam tử rách rưới một viên, năm tên trung niên thế gia hai viên. Vừa nhận được tinh thạch, tên trung niên thế gia nô tài lập tức run lên:

-" Trờ ạ, một viên tinh thạch này chính là một trăm lượng vàng đấy, mà ở đây có những hai viên... Đa tạ công tử! " Bọn chúng thi nhau kích động cúi xuống quỳ lại Tử Phàm như thần tiên. Ngay cả nam tử rách rưới sau khi nghe vậy cũng kích động quỳ lạy, trong lòng sung sướng vô cùng.

Trước hành động như vậy, Tử Phàm hắn cũng chẳng làm ra thái độ gì. Chỉ cười lớn rồi vác theo khoáng thạch đã được bọc kín rời đi. Trong lòng có chút cảm thán:

- " Đúng cái này cảm giác thành người có tiền thật khác, sau này phải kiếm nhiều tinh thạch hơn xuống núi vui chơi. Nhất là mấy sàng bạc cùng hoa lâu, chỉ nghĩ thôi đã phấn khích rồi... "

Đây thực sự hắn vẫn là thiếu niên suy nghĩ ham chơi cũng như thích khám những cái mới mẻ. Nhất là cái thú vui hồng trần kia, từ cổ chí kim chưa ai là chưa từng thử qua cái này đê mê cực hạn. Cả bản thân hắn cũng như vậy, chính nhập đời...