Chương 407: Gặp lại Đoạn Mộc Dung
Cái Nhiếp trên người kiếm thương, đều là cùng người đánh nhau chết sống kết quả, nhưng lợi hại nhất, nhưng là bị Cự Khuyết kiếm khí đâm thủng vết thương, cuồng bá lực lượng ở trong máu thịt dây dưa, nhượng huyết nhục không thể càng tốt hơn dung hợp, mà chấn thương bên trong lục phủ ngủ tạng, cũng bởi vì thời gian dài không có càng tốt hơn bảo dưỡng, nhượng danh chấn giang hồ Kiếm Thánh, đã lâm kề cận cái chết, bất cứ lúc nào cũng có thể một hơi thở không ra đây, buông tay trở lại.
Thiên Minh Thiếu Vũ trố mắt ngoác mồm, không nghĩ tới lời nói dối liền như thế bị Đoan Mộc Dung nhìn thấu, Y Tiên quả nhiên là Y Tiên, nhưng hiện tại như thế nào cho phải, nếu như Cái Nhiếp không thể được đến cứu trị, chỉ sợ cũng thật sự chết rồi.
Hạng Lương cùng Phạm Tăng cũng là sắc mặt lúng túng, cứu trị Cái Nhiếp vốn là tồn tư tâm, Hạng thị bộ tộc lưu vong giang hồ, bên người chỉ có tộc nhân thị vệ, không có giang hồ cao thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào nguy nan bên trong, có Kiếm Thánh bảo vệ, mới có thể bình yên không lo.
"Đưa người đi đi!" Đoan Mộc Dung, xoay người quay lưng mọi người rời đi.
Mắt thấy Đoan Mộc Dung liền muốn đi trở về phòng, Thiếu Vũ cuống lên: " Khoan đả Mặc Gia Cự Tử đề xướng kiêm yêu thiên hạ, hào kiệt sáu nước ai cũng kính ngưỡng, Dung cô nương thân là Mặc gia đệ tử, lẽ nào thật sự thấy chếtkhông cứu"
Đoan Mộc Dung lạnh nhạt nói: "Nguyệt Nhi, tiễn các vị đại ca"
"Dung cô nương, bất luận thế nào cũng mong cô nương cứu chữa Cái tiên sinh, ông ấy đúng là người dùng kiếm, nhưng không phải vì bị thương do dùng kiếm, mà là chiến đấu với quân Tần."
"Ôi không được, Dung nha đầu tính khí ương ngạnh lại tái phát, cảm tình nguyên nói trước nàng một câu đều không nghe lọt tai a, hoàn hảo ta đoán được, trước giờ đến xem nha đầu này. Bất quá hiện tại đến cuối cùng nên làm cái gì bây giờ? Cái Nhiếp từng là Doanh Chính điều khiển trước thiếp thân thị vệ, ở Tần quốc địa vị cực cao, biết rất nhiều về Tần quốc tuyệt mật tin tức, ở Chưởng Lệnh Sứ đại kế bên trong là không thể thiếu nhân vật trọng yếu" Y Trang bên ngoài một cái lấy lỗ tai nghe lén lão nhân đem mình chòm râu vuốt, âm âm sốt ruột.
Ban Nhân tiếp tục lẩm bẩm: " Có thể Dung nha đầu trong nóng ngoài lạnh, chính là ta hiện tại vọt vào hát đệm cũng vô dụng. Thật là, Cự Tử đã sớm nói với nàng, Kinh Kha chết tất có kỳ quặc, Cái Nhiếp giết chết Kinh Kha giang hồ đồn đãi không thể dễ tin... Ai, cái này tất cả là chuyện gì a. Tính sai, hiện tại dường như không có biện pháp khác, có thể ngàn vạn lần chớ ở thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích"
Thì ra giết Tần trước, Kinh Kha từng ở Yên quốc thủ đô Kế Thành sinh hoạt quá rất dài một đoạn tấc gian, cùng lúc đó đang ở Yên quốc thái tử phủ Đoan Mộc Dung có giao tình rất sâu, tình như huynh muội. Sau đó, Kinh Kha giết Tần, Cái Nhiếp trốn tránh, không lâu sau, liền ở trên giang hồ truyện từ Cái Nhiếp thân thủ giết Kinh Kha làm hại tin tức, từ nay về sau Đoan Mộc Dung tâm liền đối với Cái Nhiếp có địch ý cực lớn.
Kỳ thực, Đoan Mộc Dung cũng rất tinh tường quy tắc này đồn đãi chưa chắc là thật, tin tức xuất phát hiện thời gian và nội dung đều có chỗ khả nghi, nhưng Kinh Kha chết bởi Tần quốc là sự thực, Cái Nhiếp từng là Kinh Kha chi hữu là sự thực, Cái Nhiếp sau đó bị Doanh Chính ngợi khen, ban thưởng từ Tàn Hồng cải tạo mà thành Uyên Hồng cũng là sự thật, cho nên, nàng giận chó đánh mèo.
Thiên Minh cũng giận nói: "Hành y cứu người là thiên kinh địa nghĩa, chỉ có người quái đản như cô mới nghĩ ra nhiều như vậy quy cũ thối tha, cái này không cứu cái kia không trị, ta thấy ba điều không cứu của cô đổi thành một điều là được rồi. Sống thì khong cứu chẳng phải đơn giản hơn ư?"
Đoan Mộc Dung cũng không có nghe thấy giống như, lạnh lùng nói: "Ta còn có bệnh nhân khác, các ngươi có thể đi được rồi."
Thiên Minh tức giận hướng Đoan Mộc Dung mắng to: "Trên đời dĩ nhiên có nữ nhân quái đản như cô chứ.. ta.. ta sẻ đập tan cái biển gổ của cô"
Nhìn tiểu tử không biết sống chết kia chạy ra ngoài sơn trang,Đoạn Mộc Dung miệng nhích lên độ cong, khóe miệng mang theo một vệt nụ cười trào phúng.
Thiên Minh mới vừa mở ra cửa viện, bỗng nhiên, một cái lão đầu râu bạc xuất hiện ở cửa, Thiên Minh còn không phản ứng lại, liền bị lão đầu cơ quan tay bấm trụ cái cổ, xách, làm sao cũng tránh thoát không được.
"Ở Mặc gia địa bàn cũng không thể ngang ngược a!" Ban đại sư cười hì hì nói, trong giọng nói tràn ngập cân nhắc, vóc người của hắn không cao, hai con lão mắt híp thành một đường, mặc quần áo màu sắc rực rỡ, thêu các loại hình thù kỳ quái đồ án, bóp lấy Thiên Minh cái cổ tay là một chỉ tinh xảo cơ quan tay.
" Kẻ nào" Thiếu Vũ bên hông rút ra bội kiếm, đồng loạt đám người Phạm Tăng, Hạng Lương lẫn đệ tự còn lại cũng rút ra bên người bội kiếm.
" Dám sinh sự ở nơi này, gan các ngươi cũng lớn thật đó" Đoan Mộc Dung giơ tay chính là một nắm mưa hoa ngân châm, đem đám người cổ tay chấn tê rần, phát ra một tràng " keng keng" đinh đương các thanh kiếm rơi xuống đất.
Nàng lúc này ánh mắt lạnh như băng, tất cả mọi người không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nếu không là này Dung cô nương hạ thủ lưu tình khủng đã khó giữ được tính mạng.
"Ban lão đầu, là ôngà" Nguyệt Nhi nhìn thấy ông lão kia, hưng phấn kêu lớn.
Ban lão đầu mang theo Thiên Minh xách tới trong viện, Hạng Lương thấy lập tức thi lễ nói: "Ban đại sư, đứa bé này là bạn của Sở gia, tuổi nhỏ vô tri, lão nhân giakhông cần phải nội giận với nó làm gì, xin thứ tội cho, xin hãy thả nó đi"
Ban lão đầu cười nói: "Ta thấy Sở gia cũng chẳng có loại tiểu tử hỗn láo thế này, các ngươi kết giao như vậy thật là nguy hiểm đó"
" Tạch" Một tiếng vang lên, Thiên Minh được thả xuống tức giận chạy đến gần hắn lớn tiếng nói: " Lảo đầu, ông nói gì đó"
Lại muốn chạy tới tìm Ban lão đầu tính sổ, cũng còn tốt bị Thiếu Vũ đúng lúc kéo lại ngăn cản: " Thiên Minh"
"Dung cô nương đã kinh hạ lệnh trục khách rồi, mọi người còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi đi, chẳng lẽ còn muốn ta lão già này, đem từng ngươi các ngươikhiêng đi?" Ban lảo đầu lên tiếng.
" Đắc tội rồi, Thiếu Vũ đi thôi" Hạng Lương chắp tay lên tiếng
" Đi" Thiếu Vu phất tay lớn tiếng ra lệnh cho đám người mình, cất bước đi ra khỏi sơn trang liền an ủi Thiên Minh nói: "Thiên Minh, không cần lo lắng, ta không tin dưới gầm trời này không còn y sinh khác, có thể trị thương cho Cái tiên sinh "
Ngay lúc đám người Hạng Vũ chỉ còn cách cổng sơn trang chưa đến ba mét là có thể bước ra khỏi sơn trang, đám người liền đình chỉ cước bộ khi một tiếng tiêu âm từ xa vọng lại rồi trong tầm mắt bọn họ thấy được hai thân ảnh mơ hồ hiện ra đứng trên mặt hồ nước, đúng vậy là đứng trên đó.
Thân ảnh hai người chậm rải cất bước nhưng mỗi bước bước ra khoảng cách đả thu hẹp mấy chục mét, thoáng cái đả xuất hiện trước mặt đám người.
" Tiểu Hưu Hưu" Thiên Minh, Thiếu Vũ lập tức kinh hô lên khi nhìn một đầu thú nhỏ đỏ hồng vỗ cánh đang đậu trên vai một nữ tử cực kỳ diễm lệ xinh đẹp, mà bên cạnh là một nam nhân tuấn dật, hai người này bọn họ hoàn toàn không nhận ra nhưng lại nhận ra Tiểu Hưu Hưu.
Tiểu Hưu Hưu nghe được có người gọi tên mình, miệng còn đang ăn kim loại quay đầu nhìn thấy, liền thấy rõ Thiên Minh Thiếu Vũ liền vỗ cánh bay đến hai người, miệng nhỏ phát ra " gào gừ" thanh âm.
" Ahhh... thật đáng yêu" Nguyệt Nhi ánh mắt tỏa thành ánh sao lấp lánh, hiển nhiên bị đầu Tỳ Hưu nhỏ này hấp dẫn lấy.
" Là hắn" Đoạn Mộc Dung gương mặt cũng không còn băng sương lạnh lùng như trước, trong đôi mắt hiện ra ngưỡng mộ lẫn sùng kính.
"Hai người là ai, vì sao lại có Tiểu Hưu Hưu" Thiên Minh hiếu kỳ lên tiếng, đem hay tay vươn lên đầu mình bắt xuống Tỳ Hưu đang dày vò tóc mình hiếu kỳ nói.
" Tiểu Hưu Hưu làm sao ở trên tay bọn họ được" Thiếu Vũ suy tư hắn hoàn toàn không nhận ra Thiên An, nhất là trên tay hắn hiện tại không có Mặc Mi, nhưng mà Thiếu Vũ cảm nhận được dường như mình đả gặp qua hai người này ở đâu.
" Tham kiến Cự.." Ban Siêu còn chưa nói xong lẫn hành lể đả bị một nguồn nội lực đẩy ra nhấc lên, bị cắt ngang đột ngột hắn cũng biết được Thiên An không muốn để lộ danh tính đây.
Thiên An gật đầu nhìn Thiếu Vũ, Thiên Minh cổ tay lắc nhẹ, chỉ thấy miệng của Cái Nhiếp há to, một đầu vặn vẹo hôi tanh như chiếc đũa rắn xà bò ra từ một thanh trúc nhỏ từ áo khoát bên ngoài của Thiên An, chui vào bên trong miệng của Cái Nhiếp.
" Akkk" Nguyệt Nhi có chút sợ hãi thốt lên, nhưng đả bị Đoạn Mộc Dung chặn lại giải thích: " Nó là Thảo Xà Cổ Dược, là chữa thương hiếm có"
Đám người Phạm Tăng thấy một man này cũng tê cả da đầu, ánh mắt mở lớn khi thấy thân hình của Thiên An chỉ đển lại tàn ảnh đả xuất hiện phía trước Đoạn Mộc Dung, mà thân ảnh của Cái Nhiếp đả lăng không chậm rải trôi nổi bao bọc trong một luồng màu vàng kim quang.
" Lâu ngày không gặp, tiểu Dung nhi muội trở nên xinh đẹp đây" Thiên An cười nói, tay vươn ra từ trong hộp lấy một hộp gỗ cười nói: "Nó được làm bằng Vẫn Lạc Tinh Thần, hy vọng muội sẻ ưa thích"
Đoạn Mộc Dung gương mặt thoáng phiếm hồng lên, đem tay bắt lấy hộp gỗ lạnh lùng xoay người lại, dù sao nhiều người như vậy nhìn nàng cũng thẹn thùng đây. Mà kết quả này làm cho một bên Thiên Minh, Thiếu Vũ lẫn Cao Nguyệt kinh ngạc ngây người, Đoan Mộc Dung tính tính bọn họ cũng biết sơ đấy một màn bất cận nhân tình mà hiện tại lại như nữ nhân tư thái.
Thiên An từ người lấy ra một hộp gỗ khác đưa cho Nguyệt Nhi, cười nói: " Ta nghe Dung nhi có một lợi hại tiểu trợ thủ đâu, vậy đây là tiểu Nguyệt Nhi sao?"
Nguyệt Nhi nghe được có người khen mình ngượng ngùng cúi đầu đột nhiên một hộp gỗ chạm trổ có phần nhỏ hơn xuất hiện trước mắt mình, khiến nàng tò mò lẫn kinh ngạc, bên tai lại nghe: " Nghe nói tiểu Nguyệt Nhi rất ưa thích Chư Tử Bách Gia bộ bài, còn sưu tầm không ít còn chơi rất giỏi đây. Còn là đệ nhất nhân đây ngàn trận không bại"
Nguyệt Nhi hai má đỏ hồng lên, ngượng ngùng nói: " Bọn họ chỉ nhường Nguyệt nhi thôi, đại ca ca làm sao biết Nguyệt nhi đây"
" Đại ca ca" Diễm Phi, Đoạn Mộc Dung lẫn Ban lảo đầu nghe được im lặng nhìn về Cao Nguyệt, phải biết Thiên An số tuổi không hề kém Yên Đan, con lớn của hắn đả mười bảy mười tám đây, ánh mắt trở nên quái dị nhìn hắn.
" Ha ha ha" Thiên An cười lớn lên, đem tay xoa đầu tóc nàng, thân ảnh nhanh chóng biến mất hiện ra trước người Thiên Minh, nội lực tuôn ra đem thân ảnh Cái Nhiếp phiêu phù lên không trung nhìn đám người Hạng Lương: " Cái Nhiếp cứ để ở đây được rồi, các ngươi có thể an tâm rời đi""
" Nội công thật đáng sợ" Hạng Lương nhìn đám tộc nhân của mình há hốc muồm, mặc dù lòng đầy tò mò nhìn về Thiên An, nhưng mục đích đả đạt hơn nữa bọn họ quả thật cần nhanh chóng di chuyển đến Cơ Quan Thành theo Yên Đan tề tụ các lộ anh hùng hội họp.