Chương 417: Bá vương cử đỉnh

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 417: Bá vương cử đỉnh

Nơi này là một rộng lớn sơn động, giống như được đục khoét mà thành không gian rộng lớn. Hàng ngàn đệ tử Mặc Gia tụ tập chật kín lên trên hai hành lang cao thấp được dựng lên vách núi, âm thanh xì xào bàn tán lẫn reo hò nhìn về trung tâm bên dưới.

Nơi đó đứng hai người, một người cao lớn nữa thân trên cởi trần, cõng một cây đại chùy hình thể cao lớn gấp đôi thiếu niên trước mắt. Một người chính là Mặc Gia một trong các thống lĩnh Đại Thiết Chùy, còn một người chính là Hạng thị nhất tộc thiếu chủ Thiếu Vũ.

"Tránh ra, tránh ra, tránh ra nào" Đột nhiên một cái thanh âm đột ngột từ một thông đạo vang lên, vẫn tiếp tục lên tiếng vọng vào đám người: "Được, bên này bên này"

" Rầm rầm rầm"

"Đi thẳng phía trước, cẩn thận bên trái, được, tiếp tục cẩn thận, được rồi.. chậm đả.. đi tiếp, chú ý vách đá bên trái, được rồi cẩn thận" Theo thanh âm nói, truyền đến một hồi nặng nề tiếng bước chân vang vọng đến tai đám người.

Chỉ thấy bên kia thanh âm truyền tới một cái lối đi cửa chỗ, một cái Mặc Gia đệ tử dẫn mười hai cái Mặc gia đệ tử, trước 6 cái sau 6 cái khiêng một chiếc đỉnh lớn đi ra, cái kia dẫn đường Mặc gia đệ tử thường thường nói chỉ dẫn, phía sau 12 cái đệ tử mỗi đi một bước đường đều phát sinh, tiếng hừ lạnh, chung quanh Mặc gia đệ tử mau nhường đường làm cho cái này 12 cái đệ tử nâng đỉnh trình diện bên trong.

"Đ-A-N-G... G!"Một tiếng kim loại va chạm kêu rên, chiếc đỉnh bị khiêng đến so với võ tràng trung tâm.

"Hummm, thế nào còn dám tỉ thí nửa không?" Đại Thiết Chùy đi tới đỉnh một bên, nhì về phía Thiếu Vũ hỏi.

"Hừ. Có gì mà không dám" Thiếu Vũ liền đáp lời.

"Hay lắm" Đại Thiết Chùy nõi xong, thân thể khom xuống, một tay nắm lấy tai đỉnh, một tay nắm lấy chân vạc, hét lớn một tiếng sau đó nặng hơn ngàn cân chiếc đỉnh bị hắn nâng lên trên đỉnh đầu, gương mặt cũng chả có chút xuống sức nào.

"Hay""Hay lắm""Hay lắm" Chung quanh Mặc gia đệ tử ầm ầm vỗ tay tán thưởng, tiếng reo hò tràn ngập khắp cả không gian.

Đại Thiết Chùy dùng sức ném chiếc đỉnh đồng trước mặt Thiếu Vũ, khiến cho mặt nền đá có chút rung lên, vang lên một tiếng " Đ A N G" lớn.

Đại Thiết Chùy đem hay tay khoang trước ngực, rồi nói: "Bây giờ bó cuộc vẫn còn kịp?"
Thiếu Vũ nhíu nhíu mày, đối với Đại Thiết Chùy lời nói khiến hắn khó chịu,đi tới một vòng vây quanh đồng đỉnh đi một vòng.

"Ta thấy tiểu tử này không được rồi".

" Phải đó, nâng không được thì thôi đi, nếu mà nâng được một nửa mà cạn kiệt sức lực, lúc đó mới thật sự là nguy hiểm"

Lúc này chỉ thấy Thiếu Vũ cúi người, hai tay ôm lấy một chân đỉnh.

« Nó làm gì thế »

« Đại Thiết Chùy giang rộng hai tai mới giữ được thăng bằng, còn dùng hay tay nắm một chân đỉnh như nó. Dẫu có nâng lên thì cũng đứng không vững, cái đỉnh đồng lớn như thế mà đè xuống thì e là có chuyện »

Nhưng mà một màn tiếp theo làm cho đám người ở đây kinh ngạc lên, chỉ thấy Thiếu Vũ một hét lớn một tiếng, trực tiếp đem cái này lớn đỉnh trực tiếp ném tới không trung. Lớn đỉnh ném tới không trung, sau đó lập tức rơi xuống, Thiếu Vũ nhìn rơi xuống lớn đỉnh.

Nhưng là khiến người ta kinh ngạc chính là, Thiếu Vũ hai tay đở lấy rơi xuống nặng ngàn cân đồng đỉnh, thân thể đi lùn xuống một chút. Cự đỉnh sức nặng nhanh chóng hiện ra, mặt đất rạn nứt xung quanh đôi chân.

"Bá vương cử đỉnh tương lai Tây Sở Bá Vương" Thiên An nhìn một màn này lẩm bẩm.

Chiếc đỉnh nặng ngàn cân này thuộc hạ của Thiên An không thiếu người nâng lên được, nhưng mà với lứa tuổi của Thiếu Vũ hiện tại mà nói nâng lên được chiếc đỉnh lớn này cùng tuổi trung nguyên khó người làm được, còn về Đại Việt đám tiểu quỷ nhà hắn cũng có vài đứa thừa kế huyết mạch bá đạo trên người, thậm chí chỉ hơn không kém Thiếu Vũ.

"Hay lắm" Đám Mặc Gia đệ tử một hồi lặng im ngốc lăng sửng sốt thì lập tức reo hò cổ vũ cho hắn, không có đố kị hoặc là trốn tránh thất bại của Đại Thiết Chùy. Việc Thiếu Vũ thiếu niên năng đỉnh để cho đông đảo Mặc Gia người sinh ra kính phục thiếu niên này.

" Thế nào, còn tỉ thí nửa không" Thiếu Vũ đem vật cầm trong tay đồng đỉnh hướng Đại Thiết Chùy trước mặt ném một cái, phát sinh một tiếng trầm muộn tiếng va chạm.

"Dựa theo cách tính của Yên quốc, cái đỉnh này nặng đến 2500 cân. Đến năm ta mười tám tuổi mới có thể nâng được nó,năm nay ngươimới mười bốn tuổi, ngươi thắng rồi." Đại Thiết Chùy rốt cục chịu thua.

" Hahaha" Thiếu Vũ giơ tay lên hướng về chung quanh ôm quyền, cười vui vẻ hiển nhiên tâm trạng hắn hiện giờ cực tốt.

"Thiết huynh quá khách sáo rồi, Thiếu Vũ không biết trời cao đất dày, mong Thiết huynh bỏ qua cho." Hạng Lương đi tới, hướng về Đại Thiết Chùy ôm quyền nói.

"Họ Hạng các ngươi có một hậu bối như thế, tên khốn Doanh Chính kia sẽ chẳng có tốt lành đâu. Ha ha ha" Đại Thiết Chùy nói xong ngửa đầu lên trời cười lớn.

"Sưu" Đột nhiên một tràng tiếng xé gió truyền đến hướng về Thiếu Vũ mà đến, một cục đá nhỏ xuất hiện đập ngay vào gáy hắn, để cho hắn đem xoa đầu dáo dác tìm xung quanh.

" Sưu" Lại thêm một cục đá nữa được ném ra, có điều lần này đả được Đại Thiết Chùy phản ứng kịp vươn tay lớn ra nắm lấy.

Đại Thiết Chùy ngăn trở đánh tới cục đá, tức giận nói: " lén lút ám toán, là kẻ nào"

"Thả ta ra" Thiên Minh lập tức cất lời hô lên, thân hình không ngừng vẩy vùng khi bị hai tên đệ tử Mặc Gia gần đó một tay nhắc lên.

" Giải đến đây." Đại Thiết Chùy trầm giọng quát lên

Thiên Minh hai chân thẳng đá, bị hai cái Mặc gia đệ tử cái đi qua: "Hai người các ngươi khốn nạn, nhanh cho ta xuống."

Thiếu Vũ có chút dở khóc dở cười nhìn về Thiên Minh phía trước.

"Ngươi là nhóc con của bộ nào, lại dám sinh sự ở trước mặt của ta, có biết có hậu quả gì không?" Đại Thiết Chùy quát lên.

Thiên Minh đang phẫn lực muốn thoát ra hai cái Mặc gia đệ tử, lại nghe thấy một tràng vở vụn liền thấy Đại Thiết Chùy nắm tay bóp vở mảnh đá của mình, ánh mắt lay chuyển trong đầu tìm phương ứng đối.

"Đẩy nó đến trước mặtta." Đại Thiết Chùy lớn tiếng.

Hai cái dùng sức đẩy, Thiên Minh nhất thời bị đẩy cái té xuống, vừa ngẩng đầu lên đả thấy Thiếu Vũ khom người nói: "Thằng nhóc ngươi tật xấu thật khó sữa. We.. vừa gặp mặt đã dập đầu với đại ca rồi, tiểu tử ngươi cũng biết lể phép đó chứ"

Thiên Minh cũng không nói lời nào, tròng mắt xoay hai vòng:"Đã lâu chưa gặp đại ca, tiểu đệ thực sự thực sự rất nhớ huynh đó"

" Hả" Thiếu Vũ mắt mở lớn ra không tin được khi nghe Thiên Minh nói, trong ấn tượng của hắn Thiên Minh làm gì dể nhận hắn làm đại ca đâu, nhất thời không chú ý đả thấy Thiên Minh nhào đến trước người.

Đáng tiếc bị Đại Thiết Chùymột tay, nắm lấy hắn sau cổ, Thiếu Vũ đứng dậy cười nói: " Hóa ra ngươi nhớ ta là thế này sao?"

"Tiểu tử ngươi đúng làchưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Xem ra phải cho ngươi nếm mùi lợi hại mới được" Đại Thiết Chùy thanh âm tàn bạo.

Thiên Minh liền há mồm hung hăng ở trên tay Đại Thiết Chùy cắn xuống một cái,Đại Thiết Chùy chính là lợi hại hơn nữa cũng đỡ không được một chiêu này, lập tức buông tay ra, Thiên Minh nhảy xuống tới.

"Dung tỷ tỷ có cần ngăn Đại Thiết Chùy lại không?" Nguyệt Nhi đứng bên cạnh Đoạn Mộc Dung dò hỏi.

" Mặc Gia xưa nay vẫn chủ trương quang minh lỗi lạc, nó dùng đá ám toán Thiếu Vũ Đại Thiết Chùy tất nhiên sẻ dạy dỗ nó một chút, đó cũng là chuyện tốt" Đoan Mộc Dung đáp lời.

" Đừng lo có ta ở đây, sẻ không có chuyện gì" Thiên An cười nói.

Mà lúc này hai người không ngừng đối diện phía dưới Đại Thiết Chùy không nhin được nữa, nộ rên một tiếng, một tay nhào tới trước, muốn tóm Thiên Minh. Thiên Minh thuận thế một cái ngửa ra sau, từ phía dưới đỉnh bụng trườn qua, thoát khỏi Đại Thiết Chùy bắt.

Đại Thiết Chùy vóc dáng quá lớn, mà Thiên Minh vóc người thấp bé, hết sức linh hoạt, dựa vào to lớn thanh đồng đỉnh, Thiên Minh mấy lần tránh thoát Đại Thiết Chùy bắt, còn thỉnh thoảng làm mặt quỷ.

"Bang" Đại Thiết Chùy cũng không đần, một tay vùng quyền đánh vào chiếc đỉnh đem nó đánh trượt dài một đoạn, Thiên Minh bỗng nhiên toàn thân bại lộ ở Đại Thiết Chùy dưới mí mắt. Mà mất đi chổ tránh né Thiên Minh, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, ngẩn ra.

"Này" Đại Thiết Chùy lần nữa khẽ quát một tiếng, xuất tay tới Thiên Minh, Thiên Minh đang đứng ở ngốc lăng trong, chỉ cảm thấy một luồng kình phong đánh khuôn mặt mà đến, theo cơn gió nhẹ nhàng vừa cúi đầu, dĩ nhiên tránh thoát Đại Thiết Chùy một quyền.

Thiên Minh là người thông minh, một cái tránh thoát Đại Thiết Chùy bắt, nhất thời chộp được trong đó yếu quyết, nhẹ nhàng nhảy, lần nữa tránh thoát Đại thiết chùy chắn ngang, Đại thiết chùy lần nữa hai cánh tay mở nhào tới.

"Gã ngốc to xác, ngươi bắt không được ta." Thiên Minh tiến lên một bước, dĩ nhiên đứng vào Đại Thiết Chùy hai cánh tay bên trong, tránh thoát hai lớn tay bắt.

"Hàaa..." Đại Thiết Chùy hét lớn một tiếng, cả người bay lên trời, hai cánh tay giơ lên, mang theo một luồng kình phong.

Theo Đại Thiết Chùy một chiêu này xuất, trong đại sảnh lúc đầu hơi lộ ra bình thản trong không khí, rỏ ràng đang đứng trước Đại Thiết Chùy nhất thời một cổ khí kinh hút lại, dĩ nhiên không còn cách nào lui lại. Một chiêu này chính hắn tuyệt kỹ Lôi Thần quyền.