Chương 412: Bạch Phượng truy đuổi
"A" Ban Đại Sư kêu thảm thiết đem cái Nhiếp từ suy nghĩ trung bừng tỉnh, quay đầu nhìn lại, này chỉ chim nhỏ từ Ban Đại Sư bên người một lược mà qua, một tiếng bén nhọn hót vang, giương cánh hoàn toàn đi vào biển mây.
" Khốn kiếp đồ chim mù, bay loạn, bay lung tung tức thật, đáng ghét thật " Ban Đại Sư tức giận mắng, trước ngực ba điều vết máu, đột nhiên, thân thể hắn kịch liệt lay động lên.
"Ban lão đầu, ông sao thế?" Thiên Minh nghi hoặc nhìn Ban Đại Sư.
"Ách, a, nha……" Thân mình giống uống say tả hữu đong đưa, biên độ càng lúc càng lớn, sau một lát, Ban Đại Sư rốt cuộc duy trì không được, phịch một tiếng ngã trên mặt đất, sắc mặt bắt đầu phát thanh.
" Ban lảo đầu ông làm sao thế" Nguyệt Nhi ánh mắt dò hỏi nhìn nằm im bất động Ban lảo đầu lên tiếng.
" Sao thế này, tay ta không cử động được" Ban Đại Sư lẩm bẩm lên tiếng.
Đoan Mộc Dung tay mắt lanh lẹ nhìn thấy trên mặt Ban Đại Sư xuất hiện màu tím, trên tay lấy ra ngân châm lập tức cắm lên thân hình hắn, phong tỏa huyệt đạo ngăn chặn độc lan tỏa "loại độc dược này phát tác nhanh thế, bây giờ ta đã dùng ngân châm tạm thời khống chế chất độc phát tác"
Đúng lúc này, vừa rồi kia chỉ chim ưng thế nhưng lại lần nữa phản hồi, từ bầu trời trên cao lần nữa hướng cơ quan điểu thượng mọi người đánh tới.Chợt nhìn qua, này chỉ diều hâu giống như cùng bình thường ưng không có gì khác nhau, bất quá cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện, nó mỗi chỉ móng vuốt thượng đều phiếm u màu tím ánh sáng.
"Trên móng ưng có kịch độc, mau tránh ra." Cái Nhiếp lên tiếng hướng về Thiên Minh nói lên.
Diều hâu xẹt qua cơ quan điểu trên không, vỗ cánh, hai móng tìm tòi, chụp vào Thiên Minh đầu.
"A a a a " Thiên Minh ngả người về sau, tránh thoát diều hâu hai móng, lại đã quên chính mình thân ở cơ quan điểu bên cạnh, dưới chân một vướng, thân mình không xong, hướng ra phía ngoài mặt ngã đi chỉ chực có rơi xuống bên dưới nữa thôi.
" Thật là" Thiên An tay vươn ra một cổ hấp lực đem Thiên Minh từ từ nâng dậy, ánh mắt nhìn về đầu chim ưng trên bầu trời bay xuống đợi đến khi nó chỉ còn không xa mình, đầu ngón tay vươn ra một đạo kiếm khí bắn trúng đem nó mạt sát thân hình nhanh chóng rơi xuống bên dưới Chu Tước, thân ảnh nhanh chóng xuất hiện bên cạnh Ban lảo đầu nội lực tràn vào bên trong người hắn bắt đầu bức ép chất độc ra ngoài.
" Phốc" Một hồi qua đi Ban lảo đầu phun ra một ngụm máu đen tanh tưởi, gương mặt tím đen cũng đả nhanh chóng hồng hào trở lại.
Cao Nguyệt vừa ngoảnh đầu lên lập tức kinh hô " Nhìn phía sau kìa"
Cái Nhiếp đám người nhìn về phía sau nhìn lại, vô số chim hợp thành khổng lồ chim trận, không ngừng biến hóa trận hình, theo đuôi Chu Tước đuổi sát không bỏ.
"Chim lớn quá" Thiên minh kêu to: "trên lưng chim còn có người."
Hàng ngàn con chim lớn nhỏ tạo thành điểu trận càng bay càng gần, đứng ở Chu Tước trên lưng cái Nhiếp nhìn về phía điểu đàn mặt sau, một con cực kỳ thần tuấn chim trắng ưu nhã động cánh, không nhanh không chậm hướng về Chu Tước mà đến, chim trắng khổng lồ trên lưng, một cái bạch y lam phát tuấn tú nam tử ngạo nghễ mà đứng.
"Bạch phượng hoàng." Cái Nhiếp ngưng trọng lên tiếng:" Đứng thứ nhất trong Tứ Đại Thiên Vương Lưu Sa, truyền thuyết y có thể thao túng chim muông không ngờ là sự thật, y có khả năng dị thường có thể khống chế và chỉ huy các loài chim, được xưng là Bách Điểu Chi Vương, y có dung mạo tuấn mỹ thích mặc bạch y cho nên mới có danh hiệu Bạch Phượng Hoàng, ngoài ra nghe nói hắn có khinh công trác tuyệt có thể mượn sức chim muông bay lượn trên không trung, là thủ hạ đắc lực của Vệ Trang công lực còn trên cả Vô Song và Thương Lang Vương"
Nhiều năm nay danh tiếng của Bạch Phượng trên đất Trung Nguyên cũng vang dội không kém, nhưng trên Đại Việt không quân mà nói còn vang dội hơn rất nhiều. Hắn còn là thiếu tướng sư đoàn Bạch Phượng Hoàng.
«A » Đoan Mộc Dung khẻ hô lên một tiếng, vừa rồi khi nhìn thấy thân ảnh Bạch Phượng xong nàng lập tức nhận ra đây. Sinh sống một đoạn thời gian ở Đại Việt nàng sao không nhận ra một trong ba đại tướng của Không Quân đây, mới vừa định quay lại tay nhỏ đả bị Thiên An nắm lấy kéo vào lòng, tâm tình thiếu nữ lại như nai chạy loạn.
« Đại ca ca, ngươi khi dể Dung tỷ » Nguyệt Nhi miệng nhỏ vươn lên, nhìn Đoan Mộc Dung cúiđầu tay nhỏ nắm lấy vân vê gương mặt đỏ hồng không dám nhìn lên.
Đoan Mộc Dung nghe được càng xấu hổ hơn, thân ảnh định thoát khỏi người Thiên An thì bị hắn mạnh mẻ giữ lại, lổ tai bắt đầu xuất hiện đỏ hồng. Cả người như mất đi sức lực dựa vào người hắn.
« Haha » Thiên An cười lên hai tiếng rồi nói: « Đại ca ca, cứ khi dể Dung tỷ của muội, muội làm thế nào đây »
Nguyệt Nhi dậm chân miệng nhỏ vểnh lên, nói: « Đại bại hoại, ca ca xấu phôi đản»
« Khụ khụ » Ban lảo đầu ho khan vài tiếng, về phần Cái Nhiếp đả đem mặt đi chăm chú nhìn Bạch Phượng về phần Thiên Minh gương mặt đầy ý cười khi nhìn thấy Đoạn Mộc Dung bị Thiên An chế trụ, với nó mà nói nàng là nữ nhân quái đản mặt lạnh bất cận nhân tình đây.
« Được rồi, Dung tỷ của muội có chút cảm mạo nên ta giúp nàng đây » Thiên An dời đi sự chú ý, đem hay tay buông ra khỏi người nàng cười nói: « Xem ra Nguyệt nhi rất lo lắng cho Mộc Dung đây »
« Không cho khi dể Dung tỷ, nếu không, hừuuu » Nguyệt Nhi vung lên quả đấm nhỏ của mình, thân ảnh đi đến gần Đoan Mộc Dung tay nhỏ còn lại kéo lấy tay nàng, như mèo bị dẫm đuôi một dạng xù lông.
« Hahaha » Thiên An cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía sau là chim lớn không ngừng đuổi theo, to lớn chim trắng chở lấy Bạch Phượng trên đó.
Hắn còn nhớ nhiều năm trước nó chỉ là một đầu chim nhỏ thường đến nghe Lộng Ngọc tiếng đàn đây, sau này nuốt không biết bao nhiêu xà đảm, linh dược, lẫn chakra viên thuốc, thậm chí cả máu của hắn mà lớn đến hiện tại.
Đàn chim đều hướng Chu Tước tập trung không có công kích mà đầy trời đuổi theo, Ban đại sư cũng không có mất đi khả năng điều khiển, liền nhanh chóng thao tác lấy các cơ quan điều khiển « tạch tạch tạch » một tràn tiếng cơ quan vang lên, lớn tiếng nói: « Mọi người bám chặt »
Chỉ thấy theo cánh tay Ban đại sư kéo theo thứ tự lần lượt các cần gạt màu đen, xanh rồi đỏ đầu Chu Tước xảy ra biến hóa, đầu chim gỗ cúi xuống đôi chân phía dưới cũng co vào thậm chí đôi cánh cũng nhanh chóng thu vào. Ở phía sau đôi chân của Chu Tước lại bắn ra một luồng kình phong đem tốc độ Chu Tước đẩy nhanh lao như hỏa tiễn bay đi, một màn này rơi vào mắt Thiên An chẳng khác gì động cơ phản lực máy bay cả.
Khi tận mắt nhìn thấy nó Thiên An cũng thán phục, chính là lợi dùng nguyên lý áp súc sức gió. Thông qua cơ quan thuật bên trong khung Chu Tước sẻ hấp thu lấy không khí bên ngoài vào trong mình, một khi thúc đẩy không khí bị nén được đẩy mạnh ra giúp cho Chu Tước bay nhanh hơn, đồng dạng cơ quan Huyền Vũ dưới nước cũng vậy chính là lợi dụng sức đẩy của nước.
Theo Chu Tước đẩy nhanh tốc độ bay đi thì Bạch Phượng cũng đuổi theo, một truy một chạy xuyên qua các vách núi hiểm trở. Vốn đang bay cao một hồi Ban đại sư thao tác các cần điều khiển đem Chu Tước như vật nặng một dạng rơi xuống bên dưới độ cao được hạ thấp cũng gần trăm mét hơn, sau đó nương theo khí lưu tiếp tục bay đi.Ban đại sư tiếp tục điều khiển đem chốt đỏ cơ quan kéo xuống.
Lần nữa không khí trong Chu Tước được đẩy mạnh ra phía sau chân đem tốc độ của nó đề thăng lần nữa. Chu Tước giống như mũi tên được bắn ra lao nhanh đến một vách đá dựng sững sững phía trước.
"Lão nhân, ngươi nổi điên, không muốn sống nữa sao!" Thiên Minh kinh hoảng thất thố kêu lên: " Tiêu rồiiii"
Thiên An nhìn vách đá phía trước hắn biết rõ, Cơ Quan Thành đả đến rồi đây, đây là một trong những lối vào bí mật của Cơ Quan Thành. Làm đương nhiệm Cự Tử hắn biết rõ có tất cả bốn lối đi bí mật, thông đạo này chính là chuyên dùng cho Chu Tước mà đi.
Ba con đường khác một chính là dưới nước dành cho cơ quan Huyền Vũ nằm ở trung tâm Cơ Quan Thành- Trì Thủy Ao. Một con đường khác là lối vào bí mật thông qua Mặc Hạch đại sảnh, còn lạichính là lối đi dành cho các khung Bạch Hổ.
Nháy mắt, Chu Tước liền đã vọt tới vách núi phía trước, mắt thấy liền muốn đâm cho tan xương nát thịt. Thiên Minh đã tuyệt vọng nhắm hai mắt, còn đám người còn lại liền thấy rõ trên vách núi vách đá đột nhiên được kéo lên để lộ một cửa hang ra vào bên trong.
"Ầm ầm ầm" Chu Tước vừa tiến vào cửa đá liền lập tức khép kín, đem đi theo Chu Tước lúc sau đàn chim nhốt lại bên ngoài, tiến nhập vào bên trong Cơ Quan Thành.
Bạch Phượng nhìn cánh cửa đá bị đóng lại, không thể truy tiếp thân ảnh nhanh chóng điều khiển bầy chim rời đi, thân ảnh trên trời cao nhìn về bên dưới mây mù quấn quanh các dãy núi.
Một tòa mây mù lượn lờ núi cao đỉnh.
Một con màu lam Điệp Sí vỗ cánh bay qua tới, dừng ở Xích Luyện trên tay: "Bạch Phượng truyền tin tức lại đây."
Gió lạnh giơ lên màu bạc sợi tóc, phất động màu đen trường bào, Vệ Trang nhìn xuống phía dưới biển mây sinh diệt, núi non chạy dài.
"Cơ Quan Thành vị trí đã tìm được, nhưng Mặc Gia đề phòng nghiêm ngặt, cho nên không có tùy tiện tiến công." Hồng Liên đem trên tay mảnh giấy thổi nhẹ làm cho mảnh giấy thoát ly khỏi tay nàng, lượn lờ trong không trung.
Vệ Trang khóe miệng lộ ra một tia ý cười môi có chút nhích lên, nói: « Lần này hạ thủ cũng đủ lớn, hắn chịu lổ vốn như vậy sao? »
Hồng Liên cười nói: « Cơ Quan Thành đả tồn tại ba trăm năm, thời đại đả đổi thay thánh địa hiện tại chính là Động Đình Thành, hai khung uy lực Cơ Quan Thú lại thêm hai mươi vạn quân lực của nước Tần, cũng không lổ lắm »
Vệ Trang nắm lấy Sa Xỉ hoành không đem tờ giấy trên không trung cắt thành mảnh vụn, sau đó tra vào vỏ lạnh nhạt: « Thêm số lượng này nữa mảnh sa mạc kia cũng nhanh chóng khởi sắc »
Hồng Liên tiếp lời: « Thật mong đợi khi tuồng kịch này kết thúc »