Chương 415: Nhật Nguyệt thông lộ

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 415: Nhật Nguyệt thông lộ

Mặc Gia Cơ Quan Thành, Vân Đỉnh bên trên.

"Cái Nhiếp làm sao sẽ xuất hiện tại nơi đây." Đột nhiên mọi người bên tai truyền tới một thanh âm, quay đầu lại nhìn thấy Đạo Chích đi đến bên cạnh ôm Ban lảo đầu bả vai, hai người đang thấp giọng nói chuyện với nhau.

"Hắn là thủ lĩnh mời tới khách người." Ban lão đầu đồng dạng hạ giọng hồi đáp.

"Tốt nhất đừng làm cho tiểu Cao nhìn thấy hắn, nếu không sẽ ra rắc rối lớn"Đạo Chích lời nói mặc dù lo lắng, thế nhưng trong lời nói thì mong cho có người gặp họa.

Ban lão đầu không trả lời mà hỏi lại: "Tiểu Cao bây giờ đang ở nơi nào?"

"Vẫn chưa về." Đạo Chích hồi đáp.

"Vậy chẳng phải vô sự rồi ư" Ban lão đầu không sao cả, hiện tại có Thiên An ở nơi này còn không đè được Cái Nhiếp với Kinh Kha sao. Trong Mặc Gia này ai lớn nhất, ngoài trừ Cự Tử ra còn ai nữa.

"Hai người đang ở đây thì thầm to nhỏ gì đó, Tiểu Cao đó là ai tại sao không để cho y gặp Nhiếp đại thúc?" Không biết lúc nào, Thiên Minh dĩ nhiên nhảy tót lên hai người bên cạnh trộm nghe, đột nhiên nói rằng, đem hai cái đang ở trong lúc nói chuyện với nhau người sợ ngây dại, nhỏ bé há miệng, trong chốc lát không biết trả lời như thế nào.

"Đùng" Lúc này Vân Đỉnh cùng đả được kéo lên đến đỉnh,mọi người cũng nhanh chóng bước ra khỏi con thuyền, một thông đạo có phần ám đen dài ngoằn xuất hiện phía trước, bên dưới chính các ô gạch lót có in lấy hoa văn khác nhau. Bên trên là những thạch đá lớm chởm mọc xuống có điều đả bị mày đi sắc nhọn.

"Lần đầu tiên các ngươi đến nơi đây,nhất đinh phải nghe cho kỷ, nếu không nguy hiểm đến tánh mạng!" Ban lão đầu quay đầu lại, hướng về phía Cái Nhiếp, Thiên Minh hai người nói.

Thiên Minh nghe được không tin làm trò hỏi: « Nguy hiểm tính mệnh, chẳng lẽ con đường này biết ăn thịt người?"

"Ăn thịt người." Ban lão đầu trầm giọng nói:"hổ ăn thịt các ngươi còn nhả ra xương, ở đây nếu đi nhầm một bước, chỉ e tro cốt đều không tìm được."

Nhìn Thiên Minh không tin làm một mặt quỷ, hiển nhiên có chút không tin, Cái Nhiếp liền nói: "Tiền bối mời nói."

"Các ngươi chú ý mặt đất dưới chân được cấu thành từ các từng khối đá từng miếng hình vuông. Hai miếng gần nhau một miếng bước lên thì an toàn, miếng còn lại sẽ phát động cơ quan?" Ban lão đầu chỉ vào phía sau giải thích.

"Cái gì cơ quan a!" Thiên Minh xuất tiếng hỏi.

"Ừ" Ban lão đầu cũng không trả lời hắn, mà là cúi đầu tại mà trên nhìn mấy lần, sau đó lượm một khúc gỗ, hướng về phía Thiên Minh báo cho biết một cái, làm cho hắn xem tinh tường, sau đó cũng không quay đầu lại trở về vung. Mọi người chỉ thấy gỗ kia rơi xuống một khối trên hòn đá, thạch khối lập tức vỡ thành hai mảnh, thấp kém duỗi từ một chỉ cơ quan trảo, nắm chặt đầu gỗ.

"Chíu chíu chíu" Phía trên vách đá hàng loạt mũi tên trên mình mang lửa bắn lấy khúc gỗ,cả khúc gổ bốc cháy

" Không phải chứ" Những thứ này chỉ là trong nháy mắt, Thiên Minh nhìn con kia đầu gỗ thoáng qua đã bị đốt thành than củi, không dám tin nói.

"Tiễn nỏ được tẩm dầu từ dưới mặt đất phun lên, sẻ cháy ngay, thế lửa còn mạnh gấp mười lần so với ngọn lửa bình thường, cho nên chỉ được bước lên những khối vuông có hình mặt trời, không được bước lên các hình mặt trăng" Ban lão đầu lên tiếng.

"Rỏ rồi,Lão đầu ở nhà của mình mà các ngươi còn muốn làm đáng sợ như vậy bẫy rập a!" Thiên Minh sờ cái đầu, buồn bực hỏi Ban lão

"Đệ tử Mặc Gia đều phải trải qua nghiêm ngặt huấn luyện, thông thuộc địa hình sẽ không mắc sai lầm. Những người khách không được hoan nghênh." Ban lão đầu nhìn lửa cháy hừng hực nói rằng.

"Không được hoan nghênh, là ai thế" Thiên Minh khó hiểu hỏi.

"Ví dụ như Tần Vương Doanh Chính a!" Đạo Chích đi tới trầm giọng nói rằng, trong ánh mắt để lộ ra vô cùng hận ý.

"Hình như các ngươi đều rất hận hắn nhỉ" Thiên Minh nhìn đạo chích con mắt, nghi ngờ nói.

"Chúng ta đi thôi" Bất quá tựa hồ không người nào nguyện ý trả lời vấn đề của hắn, Ban lão đầu nói một tiếng, lĩnh trước đi tới.

"Thiên Minh, ngươi phải cẩn thận đó" Cao Nguyệt trả lời hướng về Thiên Minh quan tâm nói, sau đó ở Đoan Mộc Dung bắt đầu đi ra ngoài

Thiên An nhìn con đường dài phía trước bên dưới là các bánh quay cơ quan to lớn, con đường này là lần thứ hai hắn đi lên Nhật Nguyệt chính là danh tự của con đường đầy rẩy cơ quan này. Cước bộ nâng lên đi theo Đoan Mộc Dung và Cao Nguyệt hiện tại bản thân trong lòng cực kỳ vui vẻ, khi mà trước đây xem qua bộ anime này hiện tại bản thân lại trực tiếp thể nghiệm lấy nó.

Cái Nhiếp gật đầu, đi trước, Thiên Minh thận trọng đi ở sau đoàn người mất gần nữa tiếng đồng hồ xuyên suốt Nhật Nguyệt thông lộ thì thoát khỏi con đường, đặt chân ở vùng đất không có cơ quan, cuối cùng chỉ còn có mỗi Thiên Minh mà thôi.

"Chẳng phải ngươi rất anh hùng sao? Sao lại nhút nhát thế này?" Ban lão đầu cùng Đạo Chích cười khẩy một tràng lên tiếng.

"Ta chỉ muốn hoạt động gân cốt một chút thôi, ai bảo ta sợ chứ" Thiên Minh như trước chẳng quan tâm,tay chân lóng ngóng sao cả người bỗng dưng đứng im,đứng nguyên giữ tư thế kì quái. Đột nhiên thân thể mất đà cuối cùng duy trì không được cân bằng, ngã xuống « a a a «

"Chống đỡ không được." Ban đại sư vội vàng nói.

"A" Nguyệt Nhi hoảng sợ che mắt nhìn không muốn thấy cảnh phát sinh, một khi Thiên Minh ngã xuống phát động cơ quan khi đó đương trường mất mạng.

"Ta.. ta..ta..không có việc gì." Thiên Minh hàm răng có chút run lên, cơ thể đột nhiên cảm giác nhẹ đi sau đó hắn thấy được đám người phía trước mình gần hơn, ánh mắt mở to hơn liền thấy mình đang được nâng lên không trung bay đến đám người.

« Đi thôi » Thiên An lần nữa lên tiếng nội lực triệt đi, cất bước rời khỏi thông đạo mang theo Đoan Mộc Dung cùng Nguyệt Nhi đám người cũng nhanh chóng nối gót theo sau, chỉ để lại mỗi Cái Nhiếp cùng Thiên Minh.

Quay đầu nhìn thoáng qua đường đi sâu thăm thẳm, nghe bánh răng chuyển động thanh âm, Thiên Minh run một cái, vừa rồi nếu không phải là Thiên An xuất thủ thì hắn đã không còn được ăn gà quay nửa rồi, lại nhìn Cái Nhiếp cúi người xuống gần mình gương mặt nghiêm nghị liền nói: « Đại thúc, người muốn phê bình con phải không? »

"Ta chỉ là muốn để cho ngươi hiểu rỏ một cái đạo lý." Cái Nhiếp một tay đặt ở Thiên minh bả vai, Thiên Minh tính cách lanh lợi cơ linh nhưng lại bộp chộp nóng nảy.

Thiên Minh ngẩng đầu, nhìn Cái Nhiếp tràn đầy quan hoài con mắt: "Đạo lý gì a"

"Dũng cảm, không phải chứng minh bằng cách để người khác lo lắng cho mình, nhất là những người lo lắng cho mình. Cường giả, là phải khiến cho bằng hữu và thân nhân của mình cảm thấy an toàn và yên tâm. Con có hiểu những lời này không?" Cái Nhiếp thanh âm có chút trầm trọng, tràn đầy nồng nặc quan tâm.

« Đại thúc, chưa có ai nói với con những lời này, con không hiểu lắm" Thiên Minh lên tiếng trả lời, mấy lời này đối với đầu nhỏ như nó mà nói như mơ mơ hồ hồ vậy.

« Đúng là không dể gì hiểu được, đạo lý này có thể phải mất một thời gian dài con mới có thể hiểu được. Ta hy vọng con có thể hứa với ta, hãy ghi nhớ mấy câu này ở tận sây đáy lòng có được hay không? » Cái Nhiếp lần nữa lên tiếng.

Thiên Minh liền gật đầu, nói"Đại thúc, con nhất định sẻ nhớ"

Rời đi thông đạo lúc sau, mọi người lại lần nữa xuất phát, dọc theo một cái u ám đường nhỏ đi tới, không bao lâu, phía trước liền truyền đến từng đợt dòng nước đánh sâu vào thanh. Đi theo mọi người chuyển qua một cái chỗ ngoặt, ánh sáng nhanh chóng biến lượng, một bức tráng lệ đồ cuốn xuất hiện ở mọi người trước mắt.

Đường nhỏ cuối, sáng ngời huy hoàng dương quang bắn thẳng đến xuống dưới, một cái rộng rãi tráng lệ màu bạc thác nước đi ngang qua mà qua, tiếng nước róc rách, dòng nước khuynh tiết, kích động phi dương bọt nước dưới ánh mặt trời phiếm bắt mắt màu quang, tựa như một viên viên tinh oánh dịch thấu kim cương.

Mà thác nước phía dưới, rất nhiều thật lớn bánh răng cơ quan ở dòng nước chậm rãi chuyển động, những cơ quan này chính là nguồn năng lượng chính của Cơ Quan Thành thông qua sức nước từ trên xuống làm cho các cơ quan bánh răng xoay chuyển, kéo theo các bánh răng khác di chuyển theo, tạo thành một động lực vĩnh cửu.

« Tạch tạch tạch tạch » Một tràn tiếng cơ quan vang lên bên tai Thiên An, một chiếc cầu treo hành lang được gấp đôi lại theo cơ quan vận chuyển chậm rải hạ xuống, rồi nhanh chóng mở ra dài gần năm chục mét đem hai đoạn thông lộ nối lại với nhau.

Người ngoài cho dù có xâm nhập vào bên trong khó khăn trùng trùng, đầu tiên phải vượt qua Mặc Quy Trì độ cao mấy trăm mét sau đó trải qua Nhật Nguyệt Chi Lộ, nếu như đến được nơi này nếu không có cơ quan bên kia hạ xuống khó mà đi vào bên trong tòa thành.