Chương 413: Trộm vương chi vương

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 413: Trộm vương chi vương

Lại nói đám người Thiên An theo Chu Tước bay nhập vào hang động bên ngoài ánh sáng bị che đậy, đám người trước mắt một mảnh đen kịt không một chút ánh sáng, chẳng biết trôi qua bao lâu đột nhiên một cột sáng mở ra.

« Khẩu lệnh »

« Kiêm thiên hạ, ái chúng sinh » Ban lảo đầu lập tức ngửa mặt trả lời, hắn vừa nói xong âm thanh kia lần nữa đáp lại.

« Phó thang hỏa, đạo lợi nhận (vào biển lửa, giẫm núi đao ». Bên dưới là ai »

Ban đại sư liền trả lời: « Lảo Phùng, là ta cùng với Cự Tử, Dung cô nương và Nguyệt Nhi, còn với ba vị khách được thủ lĩnh mời đến»

« Mọi người nhìn kìa, đó là gì vậy » Thiên Minh lập tức reo lên chỉ tay nhìn về trên bầu trời, lúc này đả không còn mảnh tối đen không gian mà lấp lánh ánh sao một dạng, cười nói: « Trong núi mà cũng có thể nhìn thấy sao, hay thật »

« Nếu ngươi biết nó là gì, thì chẳng thấy hay đâu » Ban lảo đầu lên tiếng,

Thiên An đối với cung nỏ bẩy rập đạo phòng tuyến đầu tiên này cũng không để tâm gì, hắn cũng không phải lần đầu mới đến. Tay vươn ra kéo lấy Đoạn Mộc Dung vào lòng, nhân trời tối bắt đầu chiếm lấy tiện nghi.

« A » Đoan Mộc Dung như điện giật một dạng, mặt đỏ hồng tay muốn thoát đi nhưng vừa tránh được eo của mình đả bị ôm lấy, thân mật tiếp xúc như vậy để cho nàng phương tâm lần nữa chạy loạn, đồng thời trong tối lại ma xui quỷ khiến để cho hắn làm bậy.

« Vậy ông nói xem, trên đó là thứ gì » Thiên Minh dò hỏi.

Có điều không phải Ban đại sư trả lời mà Nguyệt Nhi thay hắn giải thích: « Đây là đạo phòng tuyến đầu tiên của Mặc Gia tên là Cường Nỏ Tiễn Trận. Nếu có địch nhân xâm nhập hoặc không đáp ứng đúng khẩu lệnh, thì Cường Nỏ Tiễn Trận lập tức khởi động »

Thiên Minh đôi nhãn châu lay động, liền nói: « Cô muốn nói, những đốm trắng kia thật ra là những mũi tên sao? »

"Rất sắc bén đó" Ban Đại Sư tiêp tục bơm hơi "ngươi đã thấy xâu kẹo hồ lô rồi chưa"

Thiên Minh rùng mình một cái, lắc đầu đem kia đáng sợ cảnh tượng vứt ra trong óc, dời đi lực chú ý nói: "Nguyệt Nhi cô nương vừa rồi nói nơi này gọi là gì cơ quan gi.. »

« Cơ Quan Thành » Nguyệt Nhi trả lời "Đúng, đây chính là thánh địa trong lòng đệ tử Mặc gia, cũng chính là căn cứ bí mật nhất của Mặc Gia, Cơ Quan Thành."

"Cô muốn nói" Thiên Minh tựa hồ ý thức lời Cao Nguyệt nói đên địa phương? Nơi đây chính là Mặc gia tổng bộ Cơ Quan Thành.

Từ lúc Mặc Gia do Mặc Địch sáng lập lúc đã bắt đầu ở trong núi sâu thành lập, toàn bộ Cơ Quan Thành thiết kế tinh diệu, cơ quan phức tạp. Là Mặc gia các đệ tử quanh năm tháng dài, trước sau xây dựng trên trăm năm mới hoàn thành.

Mặc Đich đã nhận định rằng chiến tranh có thể sẻ hủy diệt mặc gia,nên đã kiến tạo một nơi an toàn tạo thành một mảnh an nhạc lảnh thổ,để bảo toàn một phần bộ phận của Mặc gia,có thể là điểm cố thủ cuối cùng.

"Mọi người ngồi cho vững, sắp vào thành rồi." Ban lảo đầu lại nói

Thiên Minh phục hồi tinh thần lại hướng phía trước nhìn lại, vẫn là một mảnh nhỏ tối đen nhưng lại thấy được ánh sáng quang mang phát ra từ phía trước. Một hình chữ nhật cánh cửa lớn, ánh sáng theo đó mà ra. Bên tai vang lên thanh âm " ken két" tiếng cơ quan cánh cửa chậm rải được mở rộng dần ra.

Lái qua thông đạo, mọi người ngồi ở Chu Tước trên, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh ao hồ xanh đậm,thật an bình, cái gì phiền não đều ném đi sau đầu. Chu Tước rơi xuống đất, ken két vài tiếng, đầu cùng cánh toàn bộ lui trở về trong thân thể rồi bất động.

" Đại bại hoại, sắc lang" Nguyệt Nhi lúc này cũng chú ý được Đoạn Mộc Dung tình huống cả gương mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn ai mà bên cạnh lại là Thiên An hiển nhiên nàng biết được Thiên An vừa mới làm bậy.

Mà lúc này Thiên Minh hai mắt tròn xoe bị cảnh sắc xung quanh mê hoặc, nói: " Wow đẹp quá đi thôi, trong lòng núi non lại có một nơi đẹp như thế này"

Nhìn thấy Thiên Minh trái qua phải lại không ngừng nhìn ngắm xung quanh, nói: "Tiểu tử này thật không có bước ra xả hội, mới mở màn thôi mà đả hưng phấn như vậy rồi.Mỗi lần về tới nơi này, tâm tình đềutrở nên an tịnh. Chăng còn bên ngoài loạn lạc nguy hiểm, thật tốt quá"

Thiên An lúc này cũng quay đầu nhìn phong cảnh nơi này, chẳng khác gì những lần trước cả. Bọn họ hiện giờ đứng trên một tảng đá lớn được gọ đẻo trở thành điểm dừng chân cho Chu Tước, xung quanh là ao hồ nước xanh thủy biết là một động đá vôi thạch nhủ trên các bức tường núi nhỏ xuống, ẩn ẩn các cơ quan bên trong đó, phong cảnh an bình lại xinh đẹp.

Đoan Mộc Dung không có hắn tác quái cũng trấn định lại, nhưng bị Nguyệt Nhi phát hiện cũng để nàng xấu hổ thẹn thùng lấy. Gương mặt còn chút phiếm hồng khi nhìn thấy Nguyệt Nhi nhìn mình.

"Nơi tị nạn của Mặc Gia trong truyền thuyết, đúng là danh bất hư truyền, đúng là vùng đất diệu kỳ." Cái Nhiếp tán thưởng nói.

" Nơi tị nạn." Thiên Minh kinh ngạc ngây người đẹp như vậy địa phương dĩ nhiên là chổ tránh nạn.

Nguyệt Nhi thu hồi tầm mắt, tốt bụng giải thích cho Thiên Minh: " Nơi này là thánh địa của Mặc Gia chúng ta, Mặc Quy Trì"

"Mặc Quy Trì"

Thiên An liền tiếp lời: "Quy chính là chuẩn mực, Mặc như tâm linh. Không có chừng mực, lòng dạ sẻ ngả nghiêng, làm người hay hành sự sẽ mất đi phương hướng, đó chính là Mặc Quy Trì."

"Mặc Quy Trì, đúng là một cái tên kỳ quái." Thiên Minh nói lầm bầm.

"Đó là tên của tổ sư Mặc Giađặt, ngươi có ý kiến gì à?" Ban lão đầu nghe thấy được Thiên Minh lẩm bẩm liền nói.

" Không.. không, hẳn là Mặc gia tổ sư nhất định uống thật là nhiều mực,mới có thể nghỉ ra cái tên như thế" Thiên Minh cau mày nghĩ hình dung từ.

" Đó là do ngươi ngốc" Ban lảo đầu nhịn không được quát lớn.

Đám người nghe được bất giác cười lên, đúng lúc này một hồi " Tạch tạch tạch" tiếng cơ quan lẫn xích sắc kim loại vang đến tai đám người, đem ánh mắt ngước lên liền thấy được một con thuyền gỗ được thả xuống.

" Họ đến đón chúng ta rồi" Ban lão đầu lên tiếng

Thiên Minh hiếu kỳ nói: " Đó là cái gì"

"Tiểu tử, chưa từng thấy chứ gì, đó gọi là Vân Đỉnh là do chính lảo phu thiết kế đó,không có nó đại quỷ tiểu quỷ cho dù có đến được nơi tị nạnmuốn vào Mặc Quy Trì còn khó hơn cả lên trời" Ban lão đầu hơi tự hào nói

Vân Đỉnh chậm rảihạ xuống tiếp nước, đám người liền nhìn thấy trên thuyền đang có một người nam tử có 2 cái sợi tóc dài từ trên trán rủ xuống, từ người tỏa ra một luồng phóng đãng không bị trói buộc, chính là Mặc Gia thống lĩnh một trong Trộm Vương Chi Vương - Đạo Chích.

"Tiểu Chích, tại sao là ngươi a!" Ban lão đầu có chút bất ngờ trước sự xuât hiện của thanh niên phía trước

"Làm sao không thể là ta." Đạo Chích

"Thủ lĩnh không phải phái ngươi đi Thái Sơn làm nhiệm vụ sao?" Ban lão đầu hỏi.

Đạo Chích liền đáp lời: « Nghe nói lảo nhân gia trở về, ta bèn về nghênh tiếp nha »

"Ta xem ngươi là nghe nói Dung cô nương muốn trở về, cho nên chạy nhanh hơn thỏ." Ban lão đầu rõ ràng quen thuộc người thanh niên này tập tính, căn bản không để ý đến lời nói của hắn.

" Thế ư. Ôi, Dung cô nương cũng đến à, đúng là khách quý khách quý » Lời còn chưa nói hết thân ảnh hắn đả nâng lên khinh công rời đi, chỉ để lại một vệt tàn ảnh sau đó xuất hiện trước mặt Đoạn Mộc Dung: « Đả lâu không gặp, có nhớ ta chăng?»

Đoạn Mộc Dung lạnh băng lên tiếng: « Vết thương lần trước của ngươi còn chưa lành khỏi, ta đả cảnh cáo ngươi ít dùng Thần Hành Thuật thì vết thương cũ sẻ tái phát »

Đạo Chích không để ý Đoạn Mộc Dung lảnh đạm lẫn cảnh cáo, liền nói:"Có Y Tiên Dung cô nương ở đây, bị thương cả trăm lần cũng chả sợ »

« Vị này là?" Người thanh niên này đột nhiên phát hiện còn nhiều hơn ba người, quay đầu nhìn về phía Cái Nhiếp hỏi.

"Để ta giới thiệu một chút." Ban lão đầu đi tới nói: « Gã mồm miệng liến thoắn này là giặc trộm cắp Đạo Chích »

Đạo Chích tiếp lời: « Dù là giặc trộm cắp cũng là thiên hạ đệ nhất trộm cắp »

"Vị này là Cái Nhiếp tiên sinh." Ban lão đầu chỉ vào Cái Nhiếp nói rằng.

"Cái Nhiếp, đại danh đỉnh đỉnh à" Đạo Chích một cái trừng lớn con mắt.

"Không dám." Cái Nhiếp ôm quyền thi lễ, khiêm tốn nói.

Thiên Minh vốn ở đứng sau Cái Nhiệp thân ảnh liền bước ra, hất hàm tạo hình nhìn Ban lảo đầu nói: "Lão đầu, sao không giới thiệu ta"

"Ngươi là?" Đạo Chích rướn cổ nhìn Thiên Minh bày ra khôi hài tư thế, nghi ngờ nói.

"Đây là" Ban lão đầu cân nhắc Thiên Minh là Kinh Kha con hắn vừa biết lẻ thường sẻ thông báo cho đám người thống lĩnh, nhưng Thiên An đả căn dặn thân thế của nó không thể phơi bày, liền nói: "Chính là một thằng nhóc con do Cái tiên sinh dẫn theo"

Nhưng là Ban lão đầu lại làm cho Thiên Minh nụ cười trên mặt cứng đờ, tức giận không thôi:"Cái gì chứ"