Chương 408: Nguyên do

Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 408: Nguyên do

Nữa tiếng sau.

" Tạch tạch tạch tach" Lúc này, Ban đại sư trên tay cầm một chỉ mộc đầu điểu, này chim nhỏ dần dần mở ra đuôi, ngẩng đầu lên, mở ra cánh, chậm rãi bay nhảy mấy lần, dĩ nhiên giương cánh ra bay lên trời để cho Thiên Minh ở bên con mắt đều không nháy mắt một tý, trong mắt hắn chính là thứ tốt chơi đây.

"Ta đã truyền tin cho Chưởng Lệnh Sứ rồi, hắn thu được sau hội cùng các ngươi ở chỗ cũ gặp lại" Ban lảo đầu lên tiếng nói, đây là Mặc Gia loại nhỏ Chu Tước, chuyên môn dùng để truyền tin.

Hạng Lương đáp ứng một tiếng, biết đây là Ban đại sư ở trục khách, liền đem tay chắp lấy mang theo đám người rời đi.

Ban đại sư gật gù. Mà Thiên Minh nhưng còn đang ngửa đầu xem trên trời cơ quan điểu, hắn tựa hồ đối với cái gì đều cực kỳ hiếu kỳ. Đột nhiên cảm giác thấy sau gáy bị món đồ gì đập một cái, quay đầu lại chính nhìn thấy Thiếu Vũ phất tay hướng hắn chào hỏi: "Đại ca phải đi, cũng không chào tạm biệc"

" Tạm biệc" Thiên Minh quay lưng lạnh nhạt nói

Thiếu Vũ nhìn thấy hắn tiểu tính tình như vậy, liền quay người theo thuyền nhỏ di chuyển, có điều không lâu sau đó một hòn đá nhỏ từ phía sau đập lên đầu hắn, khi hắn quay lại đả thấy chính là Thiên Minh làm ra.

Thêm một viên đá nhỏ từ Thiên Minh bắn đến, hắn nhanh tay lẹ mắt, lập tức liền né qua, đứng ở Thiếu Vũ mặt sau Phạm Tăng lại không may mắn như vậy, hòn đá nhỏ chính nện ở phía sau đầu hắn. Để cho Phạm Tăng mặt đen lên, đối mặt Thương Lang Vương chính mình cũng không bị thương, không nghĩ tới ở Kính Hồ liền bị một cục đá chọi phải.

Ban lão đầu nhìn theo Hạng thị tộc nhân ly khai, quay đầu liền đi, bỗng nhiên vai bị Thiên Minh vỗ một cái, quay đầu cả giận nói: "Ngươi làm gì."

Thiên Minh một mặt cười xấu xa: "Ban lão đầu, loại kia mộc đầu điểu ngươi còn nữa không"

"Lảo đầu, lảo đầu" Ban đại sư hung tợn nhìn Thiên Minh: "Con chim gỗ đó mắc mớ gì đến ngươi"

Thiên Minh cười híp mắt lại, cười nói: " Cho ta mượn chơi chút đi"

"Không được."

Thiên Minh không từ bỏ nhìn Ban lảo đầu rời đi, liền cúi người ôm lấy chân hắn năn nỉ ỉ ôi nói: " Hãy cho ta chơi con chim gỗ đó đi mà"

"Tiểu tử, mau buông ra" Nhìn thấy Thiên Minh vẫn không từ bỏ tức giận râu mép trừng mắt nhìn hắn: " Ngươi tưởng ta chưa từng gặp thứ người vô lại lì lợm sao? Nếu cho ngươi chơi, thì bao năm qua ta ăn phí cơm gạo sao"

Nhưng mà cuối cùng một hồi Ban lảo đầu lại bị bám dai như đĩa Thiên Minh đầu hàng đem Chu Tước cho Thiên Minh chơi lấy, nhưng rất nhanh hắn liền hối hận khi mà tiểu Chu Tước liền đâm vào bên trong một gian phòng, trực tiếp đánh vở cửa sổ.

Đoan Mộc Dung chính là đang sơ cứu lấy ngoại thương bên ngoài choCái Nhiếp, có Thảo Xà Cổ Dược chửa thương nội thương bên trong đả ổn định chỉ còn lại bên ngoài vết thương nữa mà thôi. Nhưng mà không lâu nàng liền nghe thấy một đạo âm thanh, sau đó Chu Tước cở nhỏ bay vào bên trong. Liền mở cửa ra thấy Thiên Minh không ngừng đưa tay chỉ về Ban lão đầu còn Ban lão đầu một bên xoa trên đầu thở than.

Đoan Mộc Dung nhìn hai người một chút lạnh lùng nói: "Ta chính ở thế ngươi đại thúc chữa thương, thương thế của hắn rất nặng, nếu như ta được nghe lại một chút nhiễu loạn tâm thần âm thanh, ngươi là có thể vì hắn chuẩn bị hậu sự, nghe rõ ràng chưa?"

Cách đám người không xa, thân ảnh Thiên An Diễm Phi cùng Cao Nguyệt nhìn thấy hết một màn phát sinh. Đợi đến khi Đoạn Mộc Dung đóng cửa lại, sau đó làThiên Minh đang cùng Ban lão đầu chơi không còn biết trời đâu đất đâu.

Ban lão đầu duỗi ra cơ quan tay đi nắm bắt Thiên Minh, Thiên Minh một trận loạn giãy dụa đem Ban lão đầu lộng phiên ở mà, nhưng còn cười trên sự đau khổ của người khác lè lưỡi làm ngoáo ộp.

Một già một trẻ này như đối vai hề tự, Ban lão đầu tuy ở bề ngoài cực kỳ tức giận, nhưng không có chân chính đối Thiên Minh dưới nặng tay, hắn đã lâu không gặp phải như thế hài tử bướng bỉnh, nhất thời đồng tâm cũng bị câu, nhanh nhẹn một cái lão ngoan đồng.

" Đại ca ca, nó thật là Tỳ Hưu một trong chín người con của Thần Long sao?" Nguyệt Nhi ánh mắt tò mò nhìn về trong lòng mình Tiểu Hưu Hưu đang gặm lấy một thanh kim loại nhai nuốt, mà trên tay nàng là một tấm lá bài Chư Tử Bách Gia được hoàng kim tạo hình một mặt là bạch ngân sống động trên đó chính là hình dạng của Tiểu Hưu Hưu.

Chư Tử Bách Gia quân bài để tăng tính hấp dẫn lẫn độ quý hiếm lẫn phong phú hắn liền chế định các vật liệu chế tạo khác nhau, để phân cấp bậc lá bài lớn nhất là cấp S làm bằng hoàng kim chế tạo, sau đó bạch ngân, thanh đồng còn lại chính là giấy cứng nằm trên khung nhôm sắt chế tạo. Tất nhiên những quân bài này số lượng sẻ bị khống chế lẫn phân phát ngẫu nhiên.

" Tiểu Hưu Hưu đầu tham ăn này, mặc dù có chút nhỏ nhưng đợi nó lớn rất lợi hại nha" Thiên An cười nói trên tay nhìn lấy bộ bài của mình, đem thả xuống một lá hoàng kim bộ bại trên đó khảm nạm bảo ngọc cười nói: " Khà khà, Tiểu Nguyệt Nhi xin lổi rồi"

" Xi Vưu" Nguyệt Nhi kinh hô lên khi nhìn trên đó lá bài hình người đầu trâu khắc lấy văn tự trên đó, chậm rải nói: " Ma Thần Xi Vưu- Công 10 000 Thủ 10 000, sức mạnh nhân đôi khi có Binh Ma Thần và Xi Vưu Kiếm, đại ca ca ngươi gian lận"

" Hahaha" Thiên An cười vui vẻ nói: " Bộ bài này chính là SSS cấp chính là vô địch, khà khà khà"

Cao Nguyệt ánh mắt u oán, nương theo lá bài này xuống số điểm của nàng cũng bị tuột về số 0, một hồi ánh mắt hiếu kỳ nói: " Đại ca ca, những lá bài này đều là S cấp cả, làm sao đại ca lại có nhiều như vậy đây, hơn nữa Nguyệt Nhi cũng không thấy nó trên Chư Tử Bách Gia bài xếp hạng"

Để tránh tình trạng làm giả, chơi bẩn từ những người khác giả mạo cho nên mỗi một quân bài số lượng ra đều được đánh số, càng là những quân bài cấp cao số lượng đều được ghi chú cẩn thận. Thậm chí những lá bài cấp S đều được liệt lên bảng giống như Kiếm Phổ một dạng có điều số lượng cực kỳ phong phú đồ sộ. Hắn chính là học theo LoL trò chơi.

Ở Đại Việt có thể nói nó thịnh hành không kém môn cờ tướng được rất nhiều trẻ nhỏ người dân chọn lấy, hay sưu tầm. Chỉ cần đến thời gian trong năm, giải thi đấu mở ra tại các tỉnh thành có các cứ điểm riêng biệc tổ chức. Chỉ cần qua được khảo hạch liền có thể tham dự chung kết, trở thành một môn trò chơi hấp dẫn. Là bóng đá, cờ tướng là một trong ba môn thể thao được ưa chuộng nhất.

Các lá bài đẳng cấp cao thông qua nhiều cách khác nhau, giống như trong các hoạt động đầu xuân ở các tỉnh thành, hay là tìm được trong các mặt hàng buôn bán. Những người không cần mà đạt được có thể đem bán nó đi, giá cả cũng không hề nhẹ chút nào. Thậm chí có rất nhiều giàu lên khi được thu mua từ những tên phú thương giàu có chịu chi trả.

" Bí mật" Thiên An nháy mắt nhìn nàng, đem tay vươn ra bắt lấy một hộp gỗ lớn liền thấy bên trong chất đống lá bài lớn nhỏ được xếp ngay ngắn bên trong, đây là kho báo nhỏ của nàng mấy năm qua không ngừng sưu tầm đổi lấy, gần hơn ngàn quân bài bên trong đó.

"Hì hì" Tiểu Nguyệt nhi cười nói: " Đây là Nguyệt Nhi sưu tầm được mấy năm nay, có muội đánh thắng được có đổi đượcđây"

Diễm Phi nhìn thấy số lượng thẻ bài lớn như vậy cũng kinh ngạc, nàng biết rõ số lượng thẻ bài hiện giờ chỉ có 1200 chiếc mà thôi, mà hiện tại trong tay Cao Nguyệt tụ tập đến hai phần ba trên đó, cười nói: " Xem ra Nguyệt Nhi rất ưa thích môn trò chơi này rồi"

" Đúng vậy" Nguyệt Nhi gật đầu, híp mắt lên nói: " Đợi đến sang năm tổ chức giải đấu, muội nhất định sẻ đến Đại Việt đăng ký thi đấu"

Thiên An đem chung rượu một hơi uống sạch, rồi quăng đi chỉ thấy còn chưa tiếp đất đả bị Tiểu Hưu Hưu lao ra cắn nuốt cho vào bụng của mình, tiếp tục cùng với tiểu Nguyệt Nhi chơi bài.

Kính Hồ Y Trang ngày hôm sau.

" Tốc độ hồi phục cũng rất nhanh đấy, người bình thường mà bị như vậy chỉ e suốt đời chỉ có thể nằm trên giường thôi." Ban Đại Sư nhìn phía trước không ngừng cầm rìu chặt bữa củi Thiên Minh, đứng bên cạnh Cái Nhiếp nói.

Mặc Gia có một quy cũ chính là mỗi ngày đều phải làm việc, làm nhiều ăn nhiều làm ít ăn ít. Mà khi buổi sáng dùng cơm Thiên Minh một hơi làm lấy gần mười chén cơm lẫn đại lượng thức ăn ở nơi này. Cuối cùng hắn liền vinh quang cho đi bữa củi, có điều một hồi phí sức năng nổ vẫn không chẻ được khúc gỗ nào.

Cái Nhiếp quay sang chắp tay thi lễ, nói: " Đều nhờ có y thuật cao minh của Mặc Gia Cái mỗ mới thoát khỏi cái chết, thật vô vàn cảm kích."

Thương thế của bản thân mình nghiêm trọng thế nào, Cái Nhiếp biết rõ nội thể ám thương như sắp vở tan, nhưng khi tỉnh dậy những nội thương trong người đều khỏi hẳn, bên ngoài vết thương trong người đều được sơ cứu đả không đáng ngại.

Ban lảo đầu híp mắt cười nói: " Nào có đáng chi, có điều nếu muốn cảm ơn thì đừng cảm ơn lảo đầu này, đều là công lao của Dung cô nương cùng với Cự Tử"

" Cái mỗ hiễu rồi" Cái Nhiếp ánh mắt có chút quang mang, thân ảnh nhanh xoay người nhìn về phía ngoài cửa Thiên Minh ngeh một bên Ban lão đầu nói: " Một thằng bé rất khỏe khoắn, nhưng trông nó rất kỳ quái"

"Há, làm sao?" Cái Nhiếp có chút kinh ngạc.

Ban lão đầu thu hồi nụ cười: "Ở ấn đường của nó có một đốm đen, lúc ẩn lúc hiện tựa hồ bên trong thể nội ẩn tàng bệnh tật"

Cái Nhiếp khẽ nhíu mày, nói: "Quả nhiên không qua được con mắt tiền bối"

"Kỳ thực Dung cô nương đã sớm nhìn ra rồi, nhưng Dung cô nương phán đoán nó không phải là bệnh tật tầm thường"

Cái Nhiếp ngưng trọng nói:" Thăng bé này bị người hạ xuống một loại âm dương chú ấn"

Ban lảo đầu nghe được kinh hô: " Âm dương chú ấn, bùa chú thời cổ đại tựa hồ có rất nhiều loại, nó đả trúng loại nào?"

"Phong Miên Chú Ấn, còn được gọi là thôi miên cấm thuật, là một loại Âm Dương Thuậtphi thường cao thâm đáng sợ, nghe nói có người sẻ khiến người rơi vào trạng thái điên cuồng, làm ra những việc không thể tưởng tượng."

Ban lão đầu cũng có vẻ hơi kinh ngạc: "Bùa chú khác nhau dẫn đên kết quả khác nhau, bệnh chứng của nó là như thế nào"

" Vẫn chưa phát tác ra ngoài nên không rõ" Cái Nhiếp vừa nói xong, liền nghe: " Cứ ngở Âm Dương Thuật đả thất truyền trăm năm, nhưng không ngờ vẫn còn người biết sử dụng"

Cái Nhiếp thở dài: "Chính là bởi vì thất truyền trăm năm, cho nên khó có người có thể chẩn đoán và mở ra loại này chú ấn người."

"Nhưng ngươi biết vẫn có người như vậy, đúng hay không?" Ban lão đầu dò hỏi

Cái Nhiếp nhìn mịt mờ phương xa, gật đầu nói: "Ta biết một người cố nhân, nếu như phía trên thế giới này còn có một người có thể mở ra chú ấn, hẳn là chính là hắn."

"Đó chính là mục đích của ngươi ly khai Tần quốc?" Ban lão đầu hỏi.

"Tại hạ nhận được ủy thác của bằng hữu, nhất định phải chăm lo cho đứa bé này."

Ban lão đầu cố ý đem đầu thiên hướng Cái Nhiếp, cười nói: "Theo như ta được biết, ngươi không có bằng hữu nào hết."

"Chỉ có một người đó thôi" Cái Nhiếp ngữ khí kiên định, đối với hắn mà nói, không có cái gì so với hứa hẹn quan trọng hơn, tuy rằng hắn biết rõ, mình làm một cái chuyện hết sức ngu xuẩn.