Chương 405: Thương Lang Vương bại trận
"Làm sao không thấy nữa nhỉ? hắn ở đâu rồi?" Thiên Minh chính kinh ngạc, chỉ nghe Thiếu Vũ quát to một tiếng: "Thiên Minh, cẩn thận"
Thì ra lợi dụng áng mây phủ qua che đi ánh trăng Thương Lang Vương một hơi dạ nhập đem năm sáu tên đệ tử Hạng thị gần cổ xe ngựa Cái Nhiếp mạt sát, sau đó lợi dụng bóng đêm chuôi xuống gầm xe ngựa Cái Nhiếp. Rồi nương nhờ móng vuốt bò lênxuất hiên ở sau lưng Thiên Minh, hướng về hắn áp sát, Thiên Minh nhưng không hề phát hiện.
Hạng Lương thấy thếliền bắn ra tên nỏgiải cứu Thiên Minh
" Leng keng keng "Một tràng thanh âm kim loạt ma sát vang lên, chỉ thấyThương Lang Vương đôi song trảo móng vuốt đem cắt đứt đi mũi tên lao đến, dùng tốc độđám người khó có thể bắt kịp được đem Uyên Hồng trên tay Thiên Minh, lần ngân kích của Thiếu Vũ đánh rơi xuống ở trên mặt đất.
Bên này Thiên Minh cuối cùng cũng coi như tránh thoát một kiếp, bất quá vừa nghĩ tới tình cảnh vừa nãy liền lòng vẫn còn sợ hãi, liền nghe Thương Lang Vương âm thanhkiêu ngạo không xem ai ra gì nói: " Chẳng biết thủ lĩnh định làm gì? Lủ phế vật này có chổ nào đáng để cho ta ra tay"
Hắn tất nhiên nhìn ra được đám người nơi này sức chiến đầu không có tí khiêu chiến nào cả, trẻ nhỏ ông già cảm giác như lấy dao mổ trâu đi làm thịt vịt. Với hành động này của Vệ Trang để hắn nghi hoặc, Lưu Sa sát thủ tổ chức không chỉ có mỗi tam địa thiên vương bọn họ mà còn nhiều sát thủ khác nữa.
Thiên Minh nhìn Thương Lang Vương kiêu ngạo như vậy, hắn còn muốn chứng tỏ cho Cái Nhiếp xem đây tức giận liền lao đến Thương Lang Vương nắm lấy nắm đấm của mình.
" Cẩn thận" Thiếu Vũ hét lên khi thấy Thương Lang Vương nâng lên thiết trảo muốn hướng Thiên Minh cổ chộp đến, cấp tốc vọt tới Thiên Minh trước mặt, bay lên một cước ngăn Thương Lang Vương công kích. Tiếp theo xuất liên tục mấy quyền, cùng Thương Lang Vương triền đấu cùng nhau, tìm cơ hội một chân quét về phía Thương Lang Vương đầu.
Thương Lang Vương một cái cúi đầu lóe qua, một chỉ thanh đồng trảo hướng về Thiếu Vũ trước ngực đào đi. Thiếu Vũ liều mạng né tránh, Thương Lang Vương một cái tay khác nhưng nắm Thiếu Vũ cái cổ, hơi dùng sức, đem Thiếu Vũ nâng lên, Thiếu Vũ liều mạng giãy dụa nhưng không dùng được.
"Thiếu Vũ, Thiếu Vũ" Ở phía dưới quan chiến Phạm Tăng, Hạng Lương sớm đã gấp đến độ không được, Thiên Minh cũng là vạn phần lo lắng.
Bỗng nhiên, Thương Lang Vương quay đầu nhìn lại phía phía sau, ở sau người hắn lúc này một thân ảnh đả xuất hiện.Thông qua đôi mắt xanh rờn hắn thấy được Cái Nhiếp chính cầm kiếm chỉ vào hắn, mũi kiếm cách hắn còn có đoạn cự ly.
Dù vậy, Thương Lang Vương cũng vẫn có mấy phần kiêng kỵ, dù sao Cái Nhiếp Kiếm Thánh danh xưng cũng không phải là hư danh, còn có này khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật Bách Bộ Phi Kiếm.
" Cái Nhiếp"
" Thả nó ra" Cái Nhiếp lạnh rên nói, tiếp nhận lấy trên tay Uyên Hồng chỉ về Thương Lang Vương đang một tay bóp lấy cổ Thiếu Vũ.
Thương Lang Vương nhìn về Cái Nhiếp cổ tay có một giọt máu nhỏ xuống, hiển nhiên là vết thương trong người, lạnh giọng nói " Muốn ta thả nó, sau ngươi không tự mình đến đây"
Cái Nhiếp một chút không phát, lạnh lẽo ánh mắt nhìn chằm chằm Thương Lang Vương hai mắt, sau lưng bạch bào đã kinh bị máu tươi nhiễm đỏ. Hiển nhiên vết thương trên người của hắn đả nứt ra.
Cái Nhiếp bất động, Thương Lang Vương cũng không dám động, dù sao Kiếm Thánh Bách Bộ Phi Kiếm thiên hạ nổi danh, chính là bị thương Cái Nhiếp, cũng không ai dám coi thường. Hắn tuy ngông cuồng nhưng vẫn biết nặng nhẹ đây chính là đối thủ của Vệ Trang đây.
"Vết thương của Cái tiên sinh đã nứt ra rồi, nếu y tiếp tục chiến đấu với Thương Lang Vương y sẻ chết mất." Hạng Lương lo lắng nói.
" Ngươi đả bị thương rồi, ngay cả thân mình còn khó giữ vậy mã muốn cứu người trên tay ta, các ngươi ai cũng đừng hòng có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai" Thương Lang Vương chuyển động cổ tay thả đi Hạng Vũ.
" Bắt đầu từ ngươi vậy, không có người quấy rầy tất cả bọn chúng sẻ là bữa ngon của bọn ta. Ta sẻ từ từ hưởng thụ thời khắc hiếm có này.. hahahaha" Thương Lang Vương ngửa đầu cuồng tiếu, Cái Nhiếp trọng thương đàn sói vây chặt thế cục đả nghiêng về một bên hắn rồi.
Sau đó thiết trảo đến thẳng Cái Nhiếp mặt, Cái Nhiếp trong nháy mắt vung kiếm vung kích, trong đêm tối âm u lam ánh kiếm như cầu vồng, trảo ảnh như núi, kiếm trảo tấn công, điểm điểm đốm lửa óng ánh. Thanh vũ khí trên tay hắn này chất lượng không hề thua kém gì các danh kiếm.
" Keng keng keng đinh đinh đinh keng keng"
Cái Nhiếp một chiêu kiếm đâm hướng về Thương Lang Vương yết hầu, lại bị Thương Lang Vương vươn mình đá một cái bay ra ngoài, trường kiếm chớp mắt quay về, ánh kiếm như luân quét về phía Thương Lang Vương hai chân.
Thương Lang Vương sử dụng thiết trảo giá trụ Uyên Hồng thân kiếm, thân thể cấp tốc lùi về sau, hai người giao thủ vẻn vẹn mấy chiêu, Thương Lang Vương hảo như ngay khi quỷmôn quan quay một vòng. Liền ngay cả thiết trảo đều ở rung động, Cái Nhiếp tuy bị thương nhưng kiếm thuật vẫn còn thân kinh bách chiến cao thủ, chỉ cần sơ hở nhỏ cũng là chí mạng nguy hiểm.
Cái Nhiếp vốn là người bị thương nặng, có thể chống đỡ đến hiện tại, dựa cả vào trong lòng chiến ý, thế nhưng mấy chiêu hạ xuống, thể lực đã kinh rõ ràng không chống đỡ nổi, cầm kiếm cánh tay vết thương nứt ra, một giọt nhỏ máu tươi nhỏ xuống.
Thiên Minh lòng như lửa đốt, nhưng muốn không ra bất kỳ biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt, ánh mắt đảo qua Hạng thị tử đệ cây đuốc trong tay, hừng hực liệt diễm nhượng đàn sói không dám tới gần.
"Đúng, hỏa." Thiên Minh đột nhiên hiểu được, bầy sói vẫn đợi được nửa đêm mới bắt đầu phát động tập kích, chính là chờ sắc trời triệt để đen xuống, nhưng mặc kệ là động vật gì, sợ nhất chính là hỏa diễm.
"Keng keng " liên tiếp sắt thép va chạm, Thương Lang Vương lại cùng Cái Nhiếp kích đấu mấy chiêu, Cái Nhiếp thân thể đã kinh bắt đầu lắc lư, hắn biết rõ, mình đã chống đỡ không được bao lâu, có thể Thương Lang Vương lần sau công kích, là có thể muốn chính mình mệnh, hổ lạc đồng bằng bị chó bắt nạt, xưa nay liền không cảm giác quá, chính mình như vậy suy yếu.
Xe ngựa xung quanh Hạng thị tử đệ không ngừng vung vẩy trong tay lợi kiếm lẫn bó đuốc, liều mạng huyết chiến, thế nhưng bầy sói lại như là như nước thủy triều dâng lên trên, tiền phó hậu kế giết chịu không nổi giết.
Xe ngựa xung quanh rất nhanh sẽ xây lên một đạo sói đói thi thể cao cường, máu đỏ tươi gay mũi, bầy sói vẫn như cũ đạp lên đồng bạn thi thể, hãn không sợ chết phát động tử vong công kích, không cẩn thận, mấy cái Hạng thị tử đệ bị sói đói kéo xuất hộ vệ quyển, sau đó đàn sói cùng nhau tiến lên, tranh nhau chen lấn tiến lên cắn xé.
Mọi người thấy trong lòng run sợ, nhát gan đã kinh tiểu trong quần, liền ngay cả Hạng Lương cũng chưa từng thấy loại này thảm trạng.
Đứng ở mã trên mui xe con kiến trên chảo nóng bao quanh chuyển loạn Thiên Minh, trong chớp mắt ôm lấy Thiếu Vũ lưu ở phía trên vò rượu,thân ảnh nhanh tiến đến chắn trước người Cái Nhiếp khi mà Uyên Hồng đả bị một trảo của Thương Lang Vương giữ lấy, một trảo khác hướng đến hắn móng vuốt sắc bén lao nhanh.
Chỉ thấy trong chớp mắt một đoàn hỏa diễm nhanh chóng hiện lên người Thương Lang Vương.Thì ra Thiên Minh đả nhanh nhạy đem rượu cùng với một thanh đuốc bắt lấy thổi lên người hắn, thân hình nhanh chóng bị hỏa diễm vây bọc.
" Ahhhhh" Thương Lang Vương gào rú lên đao đớn, chân lùi lại.
" Xoẹt" Chớp lấy thời cơ ngàn ngăm một thuở này, không biết Thiếu Vũ lấy đâu ra được một thanh kiếm lạnh lùng từ phía sau đâm xuyên thủng qua thân thể hắn, Thương Lang Vương chỉ kịp hô lên một tiếng đau đớn.
" Mau tránh ra" Cái Nhiếp hô lên, khi thấy Thương Lang Vương xoay người đem trảo đánh lên Thiếu Vũ, nhìn thấy hắn tránh đi liền đem móng vuốt rút ra thanh kiếm xuyên thủng cơ thể mình.
Thương Lang Vương một kích không thành, thân hình nhanh chóng nhảy xuống mặt đất một mạch chạy nhanh biến mất đi khi mà y phục trên người đả bị hỏa diễm thiêu đốt lại thêm thương thế từ Thiếu Vũ mang lại.
Đàn sói nhìn thấy Thương Lang Vương bỏ chạy, quay đầu liền chạy theo, trong nháy mắt, vừa nãy tàn khốc chiến trường liền yên tĩnh lại.Trận chiến này có thể nói là tử thương nặng nề, thê thảm cực kỳ.
" Keng" Thanh Uyên Hồng trên tay Cái Nhiếp rơi xuống đất, đồng thời thân hình của hắn cũng nhanh chóng ngã xuống sức lực trên người mất hết.
"Đại thúc làm sao thế." Thiên Minh nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh chạy đến Cái Nhiếp bên người, nhìn đại thúc sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, gấp gáp lo lắng: " Đại thúc, tỉnh tỉnh, tỉnh lại"
Phạm Tăng bước nhanh tới, ngồi xổm xuống cho Cái Nhiếp bắt mạch, liền nói:"Do bị trọng thương, sau đó mất máu quá nhiều dẫn đến thể lực hư thoát, chưa không phải bị thương mới"
Thiên Minh nghe được liền an tâm hơn đem bình rượu trong miệng ngậm vào, sau đó hướng về cây đuốc gần đó phun ra một hồi hỏa quang nhanh chóng hiện ra từ miệng hắn.