Chương 404: Thương Lang dạ tập
Thiên Minh chậm rãi cúi đầu: "Đó là bí mật giữa ta và Nhiếp đại thúc"
" Ta chỉ là nghĩ cho hai người thôi, các ngươi có biết trên đường sẻ nguy hiểm như thế nào sao?" Thiếu Vũ chậm rãi nói.
"Quân Tần đến một người, đại thúc liền giết một người đến bao nhiêu liền giết bấy nhiêu, đại thúc là mạnh nhất." Thiên Minh kêu lên
" Xem ra ngươi vẫn không biết thân phận của đại thúc ngươi rồi, đại thúc ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm khách từng hộ vệ bên cạnh Doanh Chính, thiên hạ có rất nhiều người muốn tính mạng của đại thúc ngươi đây" Thiếu Vũ tốt bụng lên tiếng nói.
Sắc trời dần dần trong sáng, đoàn xe xuyên qua rồi một cái hẻm núi, đi tới một cái rộng lớn mà hoang vu bình nguyên.
Cách xa đoàn xe di chuyển, đứng ở trên đỉnh núi một cái mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh, trên cổ tay trùm vào thanh đồng lang trảo tráng niên, đen kịt tia phát theo gió đêm lay động, hai con trong con ngươi lộ ra xanh mượt hàn quang, bên cạnh hắn hơn mười con chó sói lớn bên cạnh.
Thương Lang Vương như sói ẩn nhẫnhung ác, cùng sói sinh sống hắn không tin tưởng bất cứ ai, duy nhất đồng bọn huynh đệ chính là này đàn sói. Ánh mắt tỏa ra u quang nhìn về bên dưới phía xa kéo lên một đoạn nhỏ khói mù đoàn xe ngựa, chính là đối tượng của hắn lần này.
Đoàn xe trải qua một mảnh rừng rậm, một đạo lam thăm thẳm tia sáng chợt lóe lên, một cái Hạng thị bộ tộc tử đệ cảnh giác kêu lên: "Các ngươi xem, đó là cái gì."
"Chẳng có cái gì cả a!, ngựa này làm sao, dĩ nhiên tai hại sợ dáng vẻ." Một cái người nhìn về phía hắn chỉ phương hướng liếc mắt nhìn, cúi đầu liếc mắt nhìn vật cưỡi, dĩ nhiên trì hoãn tốc độ.
" Đó là gì thế" Phạm Tăng xoay người nhìn về phía sau đoàn xe xuất hiện rất nhiều bóng đen nhỏ đang tiếp cận.
"Đó là sói" Hạng Lương liền trả lời: " Là rất nhiều sói
Một khung xe ngựa phía trước, Thiên Minh quay đầu nhìn về phía sau nghi hoặc lên tiếng: " Lạ thật, sao lại có nhiều chó sói như vậy nhỉ"
Thiếu Vũ liền giải đáp nghi vấn cho hắn: " Nơi đây là đoạn biên cảnh hoang vắng nhất giữa nước Sở và nước Ngô ngày trước.Trước sau đều chẳng có thành trấn, ở đây sói chính là sinh vật hùng mạnh nhất"
" Thương Lang Vương" Cái Nhiếp thân hình ngồi dậy, kiếm khách trời sinh nhận biết nguy hiểm nhất là đối với hắn từ sinh tử trải qua không biết bao nhiêu lần đối với nguy hiểm, sát khí mẫn cảm không thôi.
Nhất là khi thông qua cửa sổ xe ngựa hắn để ý từ lúc di chuyển vào sơn cốc này thỉnh thoảng lại thấy bóng dáng các con chó sói, số lượng càng ngày càng nhiều lên để hắn liên tưởng đến một người.
" Đại thúc, thúc nói gì thế"
Thiếu Vũ cũng nghe ra Cái Nhiếp lời nói, đột nhiên ánh mắt mở to khi hắn thấy một bóng đen từ phía sau nhùn nhảy liền hô lớn: " Này, ngươi có nhìn thấy gì không?"
" Thiếu Vũ, tình hình hiện tại rất nguy hiểm mau mời Phạm Tăng, Hạng Lương hai người lại ta có chuyện muốn nói" Cái Nhiếp được Thiên Minh chuôi vào xe ngựa đở lên thân hình ngưng trọng nói.
Thiếu Vũ gật đầu ra hiệu cho tên tộc nhân bên cạnh của mình, sau một hồi thấy đang cởi ngựa Hạng Lương và Phạm Tăng chậm lại tiếp cận khung xe của Cái Nhiếp liền nói:" Phạm sư phụ, Lương thúc, Cái tiên sinh có điều muốn nói"
Cái Nhiếp cũng không mè nheo, liền đi thẳng vào trọng tâm vấn đề nói: "" Tình hình hiện giờ mười phần nguy hiểm, địch nhân chính là Thương Lang Vương"
Nếu bình thường Thương Lang Vương đến hắn cũng có thể đem giết chết nhưng hiện giờ thương thế nghiêm trọng đây, mà ở đây có ai đủ để đối phó với người này đâu, Thiếu Vũ tuy có sức mạnh hơn người nhưng lại võ công không có sức uy hiếp, Phạm Tăng người này chỉ là mưu sỉ mà thôi về phần Hạng Lương là Binh Gia nhưng võ công cũng không mạnh, quan trọng nhất hiện tại đàn sói số lượng hàng trăm mà đệ tử Hạng thị bên cạnh chưa đên năm mươi người.
"Thương Lang Vương, chính là tên thối tha, được xưng là thủ lỉnh của tổ chức thích khách chuyên hành thích ban đêm" Hạng Lương liền nhận ra nói.
" Chính hắn" Cái Nhiếp trả lời " Sói là một loài dả thú rất đặc biệc, chúng luôn đi lại trong gió lạnh, tựa hồ cố ý lẩn tránh ánh mặt trời, tập quán sợ những nơi ấm áp khiến chúng dường như quên đi thế giới này biết bao tàn khốc và gian nan. Vì để bản thân ghi nhớ lấy điều này chúng vô cùng tàn khốc và kiên nhẫn, dù là đối phó với đồng loại của mình chúng cũng vô cùng tàn nhẫn. Có lẻ sói chính là động vật ngoan cường và đáng sợ nhất thế gian này"
Phạm Tăng chậm rãi nói: " Nghe nói hắn đả từng phục vụ cho Hàn Vương, sau khi nước Hàn bị diệt thì hắn cũng bật vô âm tín không ngờ lại xuất hiện ở nơi này"
" Có kẻ có thể khống chế được bầy sói này sao" Thiên Minh hiếu kỳ nói.
Cái Nhiếp không trả lời Thiên Minh vấn đề mà nói: " Với thực lực của chúng ta hiện giờ, không phải là hắn đối thủ"
Thiên Minh khó hiểu nói: " Thế tại sao hắn vẫn chưa động thủ"
" Hắn đang đợi thời cơ chín muồi"
"Thời cơ gì" Thiên Minh truy hỏi.
Thiếu Vũ nhịn không được nói: " Đồ ngốc, hắn đả được gọi là ma đầu ban đêmo, như vậy thời cơ chín mùi chính là sau trời tối"
Cái Nhiếp liền tiếp lời nói: " Trước khi trời tối, nếu như thoát khỏi bình nguyên này, thì sẻ có cơ hội sống. Bầy sói có phạm vi sinh tồn của chúng, chúng ta phải gia tăng tốc lực rời khỏi bình nguyên dài này. Tốc độ của xe ngựa quá chậm, cần bỏ lại một cổ dùng bốn con ngựa để kéo xe, ngoài trừ lương thực nước và vũ khí đều phải bỏ lại. Sói tuy hung tàn nhưng lại sợ lửa, dùng lửa có thể ngăn cản bọn chúng tiếp cận"
Rất nhanh sau đó đám người Hạng thị liền làm theo chủ kiến của Cái Nhiếp đem một cổ xe ngựa bỏ lại, bốn con ngựa cùng nhau kéo xe đẩy nhanh cước bộ rời khỏi dài bình nguyên khi sắc trời càng ngày tối dần.
Đoàn xe mặt sau số lượng đông đảo sói đói, chúng nó răng nanh lập loè ánh sáng lạnh, trong mắt ẩn hiện lục mang, ở trên vùng bình nguyên vung lên một mảnh to lớn bụi mù vẫn tiếp tục truy đuổi không bỏ.
Hết thảy Hạng thị tử đệ đều cầm cây đuốc, liều mạng xua đuổi chiến mã, trên lưng ngựa đã kinh mồ hôi tràn trề. Trong lòng mỗi người đều rất kinh hoảng cùng bầy sói chiến đấu, cùng nhân loại chiến đấu hoàn toàn khác nhau, nhân loại chí ít không ăn thịt người, mà cùng bầy sói chiến đấu, tử vong kết quả liền sẽ biến thành lang bữa ăn ngon.
Nhưng cuối cùng đám người bọn họ cũng không đào thoát được khi mà đêm tối phủ xuống, lạnh giá hơi gió một đường chạy đuổi đoạn người liền dừng lại khi mà phía trước đoàn người xuất hiện vô số con sói chặn lại, sau đó bốn phương tám hướng đàn sói vây chặt thành một vòng tròn đem đám người vây nhốt.
"Đại thúc, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi." Bên trong xe ngựa, Thiên Minh nắm Uyên Hồng, vẻ mặt thành thật hướng Cái Nhiếp cam đoan.
"Thiên Minh, ngươi có phải hay không muốn phải trở nên mạnh."
"Đúng thế."
"Tốt lắm, chứng minh cho ta xem, dùng kiếm của ngươi!"
"Vâng, đại thúc!" Thiên Minh có vẻ cực kỳ hưng phấn, hắn muốn trở nên mạnh hơn, hắn muốn chứng minh cho đại thúc xem, chính là hiện tại.
Thiên Minh đẩy ra rèm che sau đó nhảy lên trần xe, cùng Thiếu Vũ đứng sóng vai, hai cái không giống thân phận thiếu niên, vào đúng lúc này gánh vác đồng dạng sứ mệnh, vậy thì là bảo vệ mình người trọng yếu nhất.
Thiếu Vũ uống ừng ực miệng rượu mạnh, ném xuống vò rượu, trường mâu vung lên, quát lên: "Phóng ngựa đến đây đi!" Hắn phảng phất lại trở về rong ruổi chiến trường thời điểm, nhiệt huyết sôi trào, thời khắc này chờ đến quá lâu, hết thảy ngột ngạt đều sẽ hóa thành trong tay trường mâu sức mạnh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Bỗng nhiên, một trận kình phong kéo tới, nóc xe cây đuốc toàn bộ tắt."Cái gì người" chỉ nghe lợi khí cắt ra da thịt âm thanh, mọi người còn không phản ứng lại, thì có vài tên tộc nhân lần lượt ngã xuống. Một tên trong đó tộc nhân nhìn thấy hai bên đồng bạn đều đã ngã xuống, sợ đến cả người run rẩy, tỏ rõ vẻ sợ hãi, đợi được hắn phát hiện gác ở trên cổ mình thanh đồng trảo thời, máu tươi tung toé, người đã ngã xuống.
Lúc này mặt trăng đã từ mây đen sau đó xuất đến, ở trên lưng ngựa đứng một cái toàn thân hắc y người, Thương Lang Vương. Trên mặt của hắn mang theo mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra một đôi cùng như sói âm u lục con mắt, đặc biệt khủng bố.
Trên cánh tay cột thanh đồng trảo, dưới ánh trăng lóe tinh quang, đầu ngón tay máu tươi chính một giọt nhỏ lướt xuống. Toàn bộ Hoang Nguyên bao phủ một luồng quỷ dị bầu không khí, buồn nôn mùi máu tanh làm nổi lên bầy sói khát máu dục vọng.