Chương 403: Hạng thị nhất tộc đào vong
Cái Nhiếp thương thế chính là Phạm Tăng cũng cảm thấy vướng tay chân, tinh huyết hao tổn nghiêm trọng, lại như là miệt mài quá mức như thế. Càng thêm đáng sợ chính là, ngũ tạng lục phủ hỏng bét, nếu như không phải tu vi thâm hậu, loại thương thế này đã sớm muốn mệnh.
Phạm Tăng quay đầu liếc mắt nhìn Hạng Lương: "Ngươi cân nhắc hảo à"
Hạng Lương thở dài: "Hiện tại đã kinh không có lựa chọn nào khác, chỉ có Y Tiên có thể cứu trị Kiếm Thánh, hơn nữa Hạng Gia Thôn đã bại lộ, biện pháp tốt nhất chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này."
"Lập tức thu dọn đồ đạc, suốt đêm liền đi." Phạm Tăng nhìn Hạng Lương một chút
Hạng Lương gật gù: "Đi được tới đâu hay tới đó, biện pháp tốt nhất chính là liên hợp sáu quốc lưu vong quý tộc, đồng đồ phản Tần đại nghiệp."
Ngay trong đêm đám người toàn bộ rời khỏi Hạng gia thôn, chỉ để lại một vài người đồng thời thi thể của tên sát thủ Lưu Sa. Đám người Thiếu Vũ rời đi không lâu thì một nhóm người xuất hiện tại vị trí này, hay đúng hơn là chổ thi thể của Vô Song những người này chính là Lưu Sa thành viên.
Một thân áo đen bên ngoài là kim văn thêu dệt, vóc người đồ sộ, dường như thanh niên, khuôn mặt lãnh túc, một đầu tóc dài bạc trắng đến ánh mắt ngưng mục chăm chú nhìn về trên cây là mọt vết cắt, máu tươi đổ ra trong đó..
"Đây là máu của Vô Song đây" Hồng Liên đôi mắt đẹp nhìn về thân cây bên trên có một vết cắt ngang, nhiễm máu tươi cháy xuống
"Vô Song chết rất nhanh, còn nhanh hơn cảm giác đau đớn mà hắn cảm nhận được" Vệ Trang nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt nhìn về dấu vết để lại " Đây chính là Bách Bộ Phi Kiếm của Cái Nhiếp, một nhát đứt cổ họng"
Thân hình cúi xuống nhặt lên một chiếc lá xanh bị cắt đi một phần trên đó, nói:" tuy chém đứt cổ nhưng đó không phải là Bách Bộ Phi Kiếm"
Hồng Liên có chút khó hiểu, nói:" Tại sao thế"
" Bội kiếm của Cái Nhiếp, Uyên Hồng đứng thứ hai trong thập đại danh kiếm là thần binh lợi khí hãn thế. Chính Uyên Hồng đả chém đứt chiếc lá này chứ không phải Cái Nhiếp, có lẻ Cái Nhiếp đả bị thương,nhát kiếm này hắn chưa phát huy được thực lực thật sự. " Vệ Trang cất lời.
"Kiếm Phổ cái xếp hạng vớ vẩn của Phong Hồ Tử đó từ lâu đả xưa rồi" Xích Luyện bỉu môi nói, mấy năm nay ở Đại Việt không ít danh kiếm được ra đời đều là tụ tập các đại sư đúc kiếm từ các nước, nhất là Thiên An trên tay hiện tại là Thiên Tịch đây đả vượt xa Thiên Vấn huy lực hơn nữa quan trọng hơn thanh Xà Lân trên tay nàng cũng giống như Sa Xỉ không lọt vào Kiếm Phổ chỉ vì cái lý do vớ vẩn của Phong Hồ Tử xem nó là yêu kiếm.
Vệ Trang gật đầu đồng ý, lạnh rên nói: " Người trong thôn làng này những ai, sau khi
Vô Song bị chết toàn bộthôn trang đều chuyển đi trong một đêm, hành động khá là gọn gẻ."
Xích Luyện liền trả lời: " Là một vị quen biết cũ, bọn họ là quý tộc lưu vong của nước Sở. Sau khi nước Sở diệt vong thì bọn họ ẩn cư ở nơi này, lẩn tránh sự truy lùng của nước Tần, Hạng thị nhất tộc"
"Không sai, họ là gia tộc mạnh nhất nước Sở, tuy Doanh Chính có được thiên hạ nhưng để sót lại kẻ địch của mình rất nhiều" Vệ Trang nhàn nhạt nói: " Chính là gia tộc trước khi chết đả từng hét lên dù Sở chỉ còn ba hộ nhưng Tần vong tất Sở "
Hồng Liêncười nhạt xem thường: "Hừ, năm xưa năm xưa Hạng thị nhất tộc hai lần nam tiến cũng thất bại ê chề, chỉ bằng đống tro tàn cùng với đám ô hợp tàn dư lục quốc muốn ngóc đầu lên"
" Haha" Vệ Trang cười nhạo hai tiếng nói: " Tuy Doanh Chính đạt được thiên hạ nhưng lại để sót bao nhiêu kẻ thù địch trong nhà mình như thế, cuối cùng thành toàn cho tên kia"
Hồng Liêncười nói: " Thương Lang Vương đả được ta truyền tin rồi, hắn sẻ lập tức bám theo, bố cục lớn nhiều năm các quân cờ đả vào vị trí cả rồi"
Mà lúc này cách xa hai người một đám thân ảnh tộc Hạng thị để lại, đả sớm mai phục lấy hai người, trên tay cung tiễn đả nhắm lấy hai người, một tên có vẻ như là chủ chốt gần đó đem tay nắm lấy một sợi dây leo chỉ cần kéo dây một cái thì nhất định sẻ báo tin cho đám đồng bạn.
Có điều hắn không cách nào thực hiện được khi mà cánh tay của hắn đả bị chiếc lá trên tay Vệ Trang nắm lấy, như lợi khí một dạng lao nhanh găm bàn tay của hắn lên thân cây, chỉ là lá cây nhưng dưới chân khí quán chú của Vệ Trang lại giống như một thanh sắc bén lợi nhận.
" Sở gia để lại cái đuôi ở đây, vừa hay bắt chúng nói ra hành tung Cái Nhiếp cho chúng ta" Hồng Liênyên nhiên đi đến gần thân hình tên này, về phần những tên khác đả bị Sa Xỉ tước đoạt mạng sống.
Chỉ thấy bên eo Hồng Liênmột đầu rắn độc bò quanh theo tay nàng nhanh chóng trườn qua thân ảnh tên đệ tử này, rồi lạnh lùng cắn lấy. Thông qua Hỏa Mị thuật nàng cũng nhanh chóng có được thông tin của mình mong muốn.
Mặt trời chiều ngã về tây, hồng vân như lửa, thê lương rộng lớn trong cánh đồng hoang vu, một đội mã xa đang bay về phía trước trì. Bánh xe nhanh quay ngược trở lại, cuồn cuộn nổi lên một chuỗi trưởng dáng dấp bụi mù.Quanh thân, đã sớm bãi bỏ, tàn phá thành trấn phế tích tùy ý có thể thấy được.
Nhiều năm liên tục chiến loạn, nhân khẩu ít ỏi nhượng Yên quốc biên cảnh đã biến thành không hề dấu chân người hoang dã, ngày xưa ruộng tốt đã kinh bị cát bụi che giấu, liên miên phế tích kể ra này đã từng phồn hoa, mà hiện tại, nơi này nhưng đã biến thành dã lang, ô nha cùng chó hoang thiên đường.
"Ô ô ô ô"
Một cái sói lớn đứng ở trên đỉnh núi, đứng bên cạnh một cái mặt mang mặt nạ bằng đồng xanh, trên cổ tay trùm vào thanh đồng lang trảo tráng niên, đen kịt tia phát theo gió đêm lay động, hai con trong con ngươi lộ ra xanh mượt hàn quang.
Như sói ẩn nhẫn, như sói hung ác, cùng sói lăn lộn, từ khi Hàn quốc diệt vong, Thương Lang Vương đã kinh không lại tin tưởng bất kỳ người, duy nhất đồng bọn, huynh đệ chính là này đàn sói, sau khi Hàn diệt thì đi theo lăn lộn với Vệ Trang.
Như sói hai mắt, nhìn chằm chằm xa xa hoang dã, một trận như lôi tiếng vó ngựa từ phương xa truyền đến, chỉ chốc lát sau, mấy chiếc xe ngựa xuất hiện ở trên đường chân trời, kéo một cái thật dài bụi mù.
Thiên Minh ngồi ở một chiếc xe ngựa trên mui xe, nhìn phương xa hành trình, trong lòng một mảnh mờ mịt, thế nhưng cứu trị đại thúc cấp thiết vẫn để cho hắn nhìn về phía một chiếc xe ngựa khác trên đỉnh Hạng Vũ: "Này. Các ngươi mang chúng ta đi đâu."
"Có nói cho ngươi thì ngươi cũng chẳng biết đâu." Xe ngựa cấp tốc chạy cấp tốc, phả vào mặt gió mát nhượng Thiếu Vũ tóc tung bay, nói chuyện cũng điểm vất vả.
"Lần này các ngươi bỏ đi, hình như không dự định quay về nhà nữa"
Nghe được Thiên Minh hỏi Thiếu Vũ ngữ khí có phần ưu thương nói: " Về nhà, đó không phải là nhà của chúng ta, nhà chúng ta rất xa về ở phương Nam"
" Thế các ngươi trốn vào rừng sâu làm gì" Thiên Minh hỏi tiếp.
" Hình như ngươi chẳng để ý gì đến tình hình xung quanh thì phải" Thiếu Vũ trắng mắt nhìn tên thần kinh thô này.
Thiên Minh có chút giật mình lên: " Ý ngươi là gì, ngươi muốn nói ta rất ngốc"
" Hiện giờ ngoài Tần quốc thì lão bách tính trong thiên hạ đều không có nhà, Doanh Chính là tên bạo chúa" Thiếu Vũ căm hận nói, lời vừa nói xong thì bên dưới cởi một con ngựa tộc nhân lo lắng nói: " Thiếu Vũ, cẩn thận chút"
Thiếu Vũkhông để ý tay nắm lại lạnh rên: " Sẻ có một ngày ta sẻ lật đổ tên bạo quân Doanh Chính để cho người trong thiên hạ có thể được sống tự do tự tại"
Thiên Minh nhe răng trợn mắt nói: "Chỉ bằng ngươi "
" Dựa vào tộc họ Hạng ta, còn có các lộ anh hùng hào kiệt trong thiên hạ"
Thiên Minh ngẫm nghĩ nói: " Tộchọ Hạng chưa từng nghe qua"
" Đó là do ngươi ngốc, trong bảy nước sau lại không biết tiếng tăm của họ Hạng nước Sở chứ" Thiếu Vũ kiêu ngạo nói.
" Thế tại sao Sở quốc các ngươi lại bị Đại Tần đánh bại" Thiên Minh không phục nói
Thiếu Vũ căm giận nói: " Món nợ này sớm muộn cũng phải tính sổ, tộc họ Hạng ta là mạnh nhất"
" Mạnh nhất, chẳng lẻ còn có người mạnh hơn Nhiếp đại thúc ta sao"
Thiếu Vũ liền nói: " Ý ta nói là cầm binh đánh trận, chứ không phải là kiếm pháp"
" Đánh trận các ngươi liền không phải là mạnh nhất rồi, vừa mới đây ở Tàn Nguyệt Cốc một mình đại thúc, à không là hai chúng ta đánh bại ba trăm tinh binh quân Tần"
Thiếu Vũ tất nhiên sẻ không tin con hàng này rồi: " Nhiếp đại thúc của ngươi tất nhiên lợi hại, nhưng có liên quan gì đến ngươi"
" Đại thúc chỉ dạy ta kiếm thuật, ta chính là trợ thủ đắc lực nhất của thúc ấy"
Thiếu Vũ xem thường nói: " Chỉ bằng vỏ mèo ba chân của ngươi, ta thấy vì bảo vệ ngươi đại thúc ngươi mới bị thương nặng như thế"
Thiên Minh nghe được muốn phát tác lại nhớ đến chặn đường này quả như Thiếu Vũ nói đều là do Cái Nhiếp bảo hộ mình, thậm chí bản thân trọng thương cũng là che chở cho mình, tâm tình liền sa sút xuống.