Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 8: Quái Thú

Chương 8: Quái Thú

Hàn Thiên Vũ cũng là một kẻ như vậy, cũng là một đứa bé không biết mặt cha mẹ mình, hắn ta biểu hiện xuất chúng, chịu qua ngàn đau vạn khổ, chịu đủ mọi thứ thí nghiệm của Thiên Ma Nhân, may mắn sống sót, lại còn tốt nghiệp từ năm tám tuổi, được xuống núi tu luyện, nếm đủ mùi vị nhân gian, từ đó hắn khát khao được làm một người bình thường.

Mặc dù vậy, khi đã là một Thiên Ma Nhân thì mãi mãi là Thiên Ma Nhân, lời nguyền này đã ăn sâu vào cơ thể hắn, Thiên Sát bị diệt môn cũng chỉ làm cho tâm lý của hắn không bị trói buộc, trở thành Thiên Ma Nhân đã là định mệnh của cuộc đời hắn, là kế hoạch của ông trời ngay từ khi hắn sinh ra

Giống như những câu nói mà thầy hắn, Vệ Giang Minh vẫn thường hay nói.

"Trở thành Thiên Ma Nhân là do định mệnh đã chọn hắn, chứ ông ta không phải là người gây ra chuyện này"

….

Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng biết lúc nào Hàn Thiên Vũ đã đi ra đến Ngưu Đầu Thôn,

"mình thất thần suy nghĩ, chưa gì đẫ đến được đây sao?," Hàn Thiên Vũ Suy nghĩ mông lung, thì đột nhiên có một giọng nói quen thuộc sau lưng hắn vang lên.

"Xong việc rồi sao?"

Giật mình quay lại, Hàn Thiên Vũ nhìn thấy lão giả hắn đã đưa cho hắn tấm bản đồ đang đứng tựa lưng vào một cây cổ thụ mỉm cười nhìn hắn.

"Ông đang đợi ta?" quan sát lão giả một lúc, hắn bèn mở miệng nói.

"Đúng vậy, thế nào, du ngoại trong cung vui chứ?" lão giả cười hì hì nói

"Vui, vui gần chết" Hãn Thiên Vũ nghĩ lại tình cảnh vừa trải qua, mồ hôi lạnh ướt hết sống lưng.

"Thôi nói nhảm vậy đủ rồi" chúng ta còn có giao kèo cần làm đây,

Nhận thấy trêu đùa tên đầu gỗ Hàn Thiên Vũ cũng thật vô vị lão giả cũng chẳng muốn đùa nữa, bắt tay ngay vào việc chính.

"Ta có việc muốn nhờ cậu đây, mười tám năm sau trên giang hồ sẽ xuất hiện một kẻ tên là Tống Khuyết, ta muốn cậu làm nô bộc cho hắn" lão giả đắc ý cười nói

"Nô bộc?, cũng được thôi, nhưng mười tám năm là quá lâu, ta không chắc là mình sống được đến lúc đó" Hàn Thiên Vũ cười nói

Dù sao hắn tính toán cũng là đúng, sau khi bị Anh Đề Dự đánh trọng thương, lại phải dùng kịch độc kích phát tiềm năm cơ thể, bây giờ cơ thể Hàn Thiên Vũ nội thương đầy mình, sống thêm được một năm nữa cũng là quý giá.

"Chuyện đó cậu không phải bận tâm," lão giả cười hì hì, móc ra từ trong nười một miếng đá màu đen hình tròn tròn đưa cho Hàn Thiên Vũ.

Cầm lấy viên đá, Hàn Thiên Vũ ngay lập tức cảm nhận được một lực lượng thần bí tràn vào thể nội của mình, ngó nghiêng cảm nhận sức mạnh đó đến từ đỉnh đầu mình, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên

"Là thái dương sao?, tại sao cảm giác này giống với lúc hồi nhỏ sử dụng thái dương tán vậy, nhưng sức mạnh hấp thụ vào lại nhiều hơn rất nhiều"

"Ngẩn người thế đủ rồi, ta đã cứu cậu một mạng, lại cho cậu một cái tạo hóa, sau này nhớ phải cẩn thận, không được triển lộ thực lực lung tung" lão giả cười nói

Viên đá trong tay Hàn Vân bỗng chốc vỡ nát, nhưng năng lượng từ thái dương vẫn không ngừng tẩm bổ cơ thể của Hàn Thiên Vũ làm hắn cực kỳ ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lão giã thì đã không thấy ông ta đâu.

"Tống Khuyết sao? mười tám năm sau không biết làm sao gặp được hắn"

Mặc dù chưa biết cách tìm được kẻ tên Tống Khuyết nhưng lão giả kia vẫn luôn có cách làm hắn bất ngờ, tiện thể tên Tống Khuyết kia không xuất hiện thì càng tốt.

…..
Đi được mười ngày đường về phía tây của nhân tộc, Hàn Thiên Vũ đến gần một con sông lớn thì dừng lại, theo như hắn biết thì con sông này được gọi là Biên Giang, theo lịch sử kể lại thì con sông này được tạo ra do hai cường giả nhập thánh cảnh của nhân tộc và Ma tộc giao chiến, kiếm khí bay đầy trời, cắt thành khe rãnh lớn, về sau nước mưa thầm đất làm sói mòn hai bên bờ sông, từ đó tạo ra Biên Giang hùng vĩ trải dài vắt ngang vùng đất Nhân Tộc và Ma Tộc

Mười sáu năm trước Ma tộc sâm lăng Nhân tộc tiến quân vượt qua bờ của biên giang, thì đột nhiên Đế Hậu đột phá Nhập Thánh cảnh, hoành không xuất thế, chỉ huy Nhân tộc đẩy lùi Ma tộc về phía bên kia bờ Biên giang, sau nhiều thoả thuận giữa hai bên Ma tộc và Nhân tộc.

Biên giang đã trở thành biên giới giữa hai tộc, từ đấy đến nay đã được mười sáu năm, nhưng Ma tộc vẫn cực kỳ bành chướng, không ngừng cho dân cư bến bên bờ Biên giang sinh sống, chủ yếu để từ từ làm suy yếu chủ quyền của Nhân tộc,

Nhân tộc cũng biết điều này, nhưng xét cho cùng cũng không muốn làm lớn chuyện gậy nên chiến tranh làm khổ bách tính, nên cũng mắt nhắm mắt mở cho cư dân Ma Tộc sinh sống ở gần Biên giang, ngoài ra còn sắp xếp cho nhưng người dân Nhân tộc ở chung với Ma tộc, để khiến cho hai bên đồng hoá lẫn nhau.

Từ đó tạo lên một làng mạc trải dài quanh Biên Giang, Những cư dân sống hai bên bờ Biên Giang, lòng nổi lên tính toán.

Nhìn từ bên ngoài những người dân Ma tộc và Nhân tộc chẳng có đặc điểm gì khác nhau, theo như Hàn Thiên Vũ đọc qua trong sách lịch sử ở Thiên Ma Sơn. Hoàng Gia ở Ma tộc tu luyện một công pháp truy cầu Ma đạo, làm căn cơ tu luyện, để trị vì đất nước, từ đó vùng đất này được gọi là khu vực của Ma Tộc.


Nhưng cho dù là Ma tộc hay Nhân tộc thì Hàn Thiên Vũ vẫn coi những người này là con người bình thường, chỉ là họ theo một đạo khác nhau, nên quan điểm cũng khác nhau

Đánh giá một hồi Hàn Thiên Vũ quyết định sẽ định cư ở đây, xung quanh đây hắn cảm thấy cũng có khá là nhiều quái thú, rất thích hợp làm một nơi định cư lâu dài cho hắn.

Nhảy một bước vào trong khu làng, hắn nhận thấy người dân quanh đây ma tộc và nhân tộc ở lẫn lộn, vì hắn để ý kiến trúc nhà cửa của Ma tộc và Nhân tộc hoàn toàn khác nhau,

Việc đầu tiên muốn định cư ở đây thì phải xin phép quan chủ quản, nếu không được thì sẽ bị coi là người ngoài, sẽ bị dân làng đuổi đi, đến lúc đó chỉ có thể lên núi mà ở,

Hỏi thăm được nhà của quan chưởng quản ở phía bờ sông, Hàn Thiên Vũ chầm chậm tiến đến gõ cửa, ngôi nhà này trông cũng khá là to lớn, phía trước cửa là hai con sư tử đá, trên cửa là môn bài của quan chưởng quản có ghi rõ họ tên của hắn Trần Trung Quán lúc gõ cửa có một người hầu mở ra

Nhìn thấy Hàn Thiên Vũ thì đánh giá hỏi han một lúc khi nghe hắn giới thiệu mình là Thiên Ma Nhân thì gật đầu dẫn hắn đi vào trong nhà.

Vào trong nhà đi đến phòng khách thì Hàn Thiên Vũ bắt gặp một người đàn ông trung nhiên, khuôn mặt già dặn, tóc đã hoa râm đang đứng cầm chăm sóc cây cảnh.

Khi được người hầu ghé tai nói chuyện thì người này bỏ kéo xuống, đi đến gần Hàn Thiên Vũ nói.

"Đại hiệp là Thiên Ma Nhân thật sự sao? Trông còn trẻ quá, xin hỏi muốn đến nhờ ta có việc gì?"

Hàn Thiên Vũ gật đầu từ tốn nói.

"Tại hạ hiện tại là muốn nhập khẩu ở trong huyện, đến đây để xin phép chưởng quan."

Trần Trung Quán suy nghĩ một lúc rồi gật đầu,

"Việc của đại hiệp ta sẽ sắp xếp, phí nhập khẩu cũng là miễn phí, nhưng có điều…"

"Xin hỏi, chưởng quan có gì dặn dò? Hàn Thiên Vũ thiên nghi hoặc nói"

"Chẳng là ở trong huyện ta có một nhóm người đi vào khu rừng phía bắc cách đây hơn hai mươi dặm, đã mười ngày nay không thấy trở về, người nhà của họ lo lắng bẩm báo đến ta, nhưng trong khu rừng đó nghe nói có nhiều quái thú,"