Chương 15: Phương Đường Kính

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 15: Phương Đường Kính

Chương 15: Phương Đường Kính

Còn về Hàn Thiên Vũ hắn từ lúc được nhận nuôi đã hơn 10 năm tròn, chăm chỉ luyện Thổ Nạp Thuật lấy lại cảnh giới nhưng không mấy thành công, Hắn thiên tư thông minh, Ngộ tính đối với võ công chiêu số vô cùng khủng bố nhưng giờ đây cũng chẳng để làm gì, hắn tu luyện chủ yếu là quyền pháp, kiếm pháp, thối pháp.
Sức mạnh của hắn hằng ngày tu luyện được, tăng lên theo cấp số nhân, hoàn toàn là nhờ vào việc hấp thụ ánh nắng.
Giờ đây cơ thể hắn ẩn chứa lực lượng cực kỳ khủng bố, ngũ giác trở nên nhạy bén hơn cả khi còn là đỉnh phong, một quyền nhẹ nhàng tung ra có thể đánh thủng cả một ngọn núi, mà buồn cười là hắn cũng chẳng biết mình thuộc đẳng cấp nào trong hệ thống võ học.
Bởi vì hắn không thể tu luyện ra nội khí, mọi sức mạnh hắn có được đơn thuần là từ hấp thụ ánh nắng mặt trời, chảy ngược vào cơ thể hắn rồi tạo ra một loại năng lượng kỳ lạ bồi bổ cơ thể hắn.
Chẳng biết từ lúc nào, hắn có cảm giác mình có thể đánh thắng cả cường giả thánh cảnh chỉ bằng nhục thân
Hắn một mặt là tu luyện võ công, kèm theo dạy dỗ Thập Tam, giúp Thập Tam nên người

Không luyện được tuyệt kỹ, nhưng hắn vẫn còn cách khác
Thập Tam từng tặng cho hắn 3 quyển võ học phổ thông
Du ngư bộ
Toái Thạch thối
Dã Cẩu Quyền
Đều là mấy mặt hàng phổ thông, bày bán chàn lan trong trấn, với ngộ tính khủng bố của Hàn Thiên Vũ, không cái nào làm khó được hắn, ba quyển bí kịp hắn chỉ mất nửa ngày là đã sử dụng thuần thục như lòng bàn tay
Chiêu thức Dã Cẩu Quyền cực kỳ đơn giản, chủ yếu là dùng ngoại công chiêu số, liên hoàn công kích đối phương, không cho đối phương cơ hội phản kích, Hàn Thiên Vũ đã tu luyện đến thuần thục, thậm chí hắn còn thử làm một chút cải biến, sử dụng kinh nghiệm chiến đấu từ trước, loại bỏ đi một chút tư thế rườm rà, lấy nhanh và mạnh để hạ gục đối phương
Du ngư bộ, cũng chỉ là một môn khinh công bình thường, không phải dùng nội lực nhưng khi đi qua bàn tay của Hàn Thiên Vũ cũng được cải tiến rõ rệt, Giờ đây Du ngư bộ 2.0 của Hàn Thiên Vũ đột biến kinh người, lướt đi như gió, không một tiếng động, chỉ để lại tàn ảnh.
Thiết Bố Sam, môn võ công hộ thể mà dân mãi võ hay học, môn công pháp này khi luyện đến cực hạn, đao thương bất nhập là bình thường, nhưng Hàn Thiên Vũ ném nó qua một bên, cơ thể hắn bây giờ không cần luyện cũng là đao thương bất nhập, có luyện nữa cũng như vậy.
Loại này trên giang hồ thường gặp hộ thể công phu, chắc cũng giống như Du ngư bộ và Dã cẩu quyền, cũng không có bao nhiêu cao thâm,
Hàn Thiên Vũ chạy đến nhà bếp, cầm con dao phay lên, chém thử vào bàn tay mình, bất ngờ sảy ra là khi con dao chạm đến bàn tay, con day phay như thể đụng vào một tấm đệm, không hề tiến sâu thêm một li, Trầm Vân vui vẻ cười ha hả, hắn nhận thấy càng phơi nắng nhiều, cơ thể hắn càng là đao thương bất nhập

Hàn Thiên Vũ còn phát hiện ra vài khả năng mới của mình,

Hắn có thể nhìn xuyên thấu đồ vật, Thính giác siêu nhạy bén nghe đứng ở cuối thành có tiếng vợ chồng chửi nhau năng lực này cũng làm hắn mất ngủ một thời gian may mắn là hắn tìm được cách khắc phục, thậm chí ánh mắt của hắn còn có lúc phát ra tia lửa, Hàn Thiên Vũ hoài nghi là mình có còn là con người nữa không.

"chắc chắn chuyện này là từ cục đá của lão già kia mà ra" Hàn Thiên Vũ thầm nghĩ

Thở dài một hơi,
"hừm hừm, chỉ là mấy quyển võ học phổ thông, làm sao cản được con đường cường giả của tiểu gia ta."
Nói xong hắn chắp tay sau lưng nhìn mặt trời khuất núi, bày ra bộ dáng của một cao nhân.
"Thập Tứ, đi về ăn cơm"
Xa xa là tiếng gọi của Thập Tam, trên mặt còn không kiên nhẫn lắc đầu "thằng này càng ngày càng giống ông cụ non"
"ta tới" Hàn Thiên Vũ nói
Và thế là cuộc sống yên ả cứ trôi qua. Thoắt một cái đã là mười năm, Thập Tam nhờ được Hàn Thiên Vũ "dạy dỗ" cẩn thận, đã thi đỗ tú tài, được trở về thay cha làm quan gia ở Vân La trấn, còn Bao Bất Đồng cũng đã già, về hưu, mua một căn nhà ở trong Trấn, dưỡng già với Di nương.
Còn Hàn Thiên Vũ thì đi theo Thập Tam làm thư ký, con như là có tiền đồ. Tên Thập Tam này sau khi làm quan, tuy rằng tâm địa không độc ác, nhưng mà hắn rất tham a, điển hình của một tham quan, cái gì cũng nhận, từ đó Bao Long Tinh, Bao đại nhân, được dân làng đồn xa trăm dặm là một tham quan, về điểm này tại sao đại ca của mình lại tham như vậy, Hàn Thiên Vũ cũng đành lắc đầu ngao ngán, Vì hắn cũng thích tiền a, Thập Tam kiếm được tiền, thỉnh thoảng cũng chia cho hắn một chút, gà quay, heo quay là không thiếu
Hàn Thiên Vũ sau mười năm "khổ luyện võ nghệ", bây giờ đã "mười sáu" tuổi, đã luyện được một thân bản lĩnh, nhưng buồn cười là Vân La Trấn, nơi mà chim không thèm ị này cũng chẳng có võ giả nào đi ngang qua, hắn cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc, cũng chẳng biết mình thuộc tầng thứ nào trong xã hội võ giả.
Mà Hàn Thiên Vũ cũng lười đi qua nơi khác giao lưu võ học, ước mơ cả đời của hắn vẫn là ăn vào ngủ
Vào một ngày đẹp trời, sáng sớm có tiếng chim hót lanh lảnh, ngay tại nha môn có tiếng trống báo án vang lên,
Tiếng trống dồn dập làm tro bụi trên công đường, bay tứ tán, cái biển hiệu Công Đường Vân La trấn cũng rung lên bần bật như sắp đổ.
Từ trong quan binh Vân La trấn cũng chạy ra như kiến mất tổ, Hàn Thiên Vũ cũng ở trong đám người đó, đến được đại sảnh thì quát lớn
"kẻ nào đánh trống vậy?
Trước mặt Hàn Thiên Vũ là một thanh niên, tướng mạo anh tuấn, ánh mắt sắc bén không kém phần tà dị, hắn mặc một chiếc áo bằng gấm vóc thượng hạng, tay cầm cây quạt, không ngừng phe phẩy, không muốn bụi từ nha môn bám vào thân,
Khi nhìn đám quan binh và một tên thư ký chạy hắn mới ngừng đánh trống, cất lên giọng mỉa mai
"trống thì cũ, bảng hiệu mục nát, nha môn toàn tro bụi"
"kêu quan gia của các người ra đây"
"dám lớn lối như vậy?, dám ô nhục quan gia chúng ta?" Hàn Thiên Vũ quát lên, hắn tức đến nổ phổi, đang nằm đánh một giấc ngon lành thì bị thằng này đánh thức, hắn vén tay áo lên định cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày kia một trận thì thấy một đám người tiến vào công đường, còn trói một người đàn ông và một người đàn bà tiến vào trong, dẫn đầu là một tên mật ăn mặc sạch đệp quần áo tươm tất, nhìn đích thị là nhà giàu, gương mặt song song với trần nhà, đi vào nha môn
Người thanh niên thì đắc ý cười cười nói, tay không ngừng phe phẩy cánh quạt
"hừm, chỉ là một chức quan cửu phẩm, đảng để cho Phương Đường Kính ta ô nhục hay sao hả?"
"HẢ, Phương Đường Kính?, Đệ nhất trạng sư Phương Đường Kính, tên này đi đến Vân La Trấn, nơi chim không thèm ị để làm gì" Hàn Thiên Vũ và đám quan binh không ngừng rì rào bàn tán.
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của đám quan binh, Phương Đường Kính cười cười, móc từ trong ống tay áo ra một tờ giấy trắng, mở ra đọc to
"Đây là cáo trạng của ta, ta đại biểu Lâm viên ngoại tố cáo vợ của Hoàng Lão Thu, trong lúc Lâm viên ngoại đến nhà thu tiền mướn ruộng, vì mê thích mĩ sắc của Lâm viên ngoại cho nên đã có ý đồ dưỡng dâm"
Tên mật gọi là Lâm viên ngoại nghe như vậy thì đắc ý cười cười, từng thớ thịt mỡ rung lên bần bật.
"Oan quá quan gia ơi, Lâm viên ngoại mượn cớ thu tiền mướn đất để đến nhà hiếp dâm vợ tôi mới là sự thật mà, chúng tôi thật oan quá đi"
Khi nghe xong Hàn Thiên Vũ giật cả mình, không biết phải làm thế nào quay sang một người quan binh hỏi. "đại nhân đi đâu rồi?"