Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 24: giả vờ

Chương 24: giả vờ

Không quan tâm đến tuổi tác, cũng không quan tâm đến võ học tư chất, chỉ cần là Thanh Trúc bang bang chúng đều có thể bái sư học nghệ, đương nhiên là có lễ bái sư, không thể thiếu, Trương Tam Phong lúc đầu chỉ thu 10 xâu, nhưng bởi vì đối mặt với ông ta là một đám phu khuân vác, sợ ra giá quá cao dọa người ta sợ chạy mất, cho nên cuối cùng là giảm một nửa là 5 xâu tiền.

Từ lúc giảm còn nửa, Trương chưởng lão nghĩ mình cũng thật là có thành ý, nhưng đám phu khuân vác vẫn chỉ là đám người thu kệch, trong đầu ý nghỉ chỉ là làm sao kiếm tiền để cưới vợ, có rất ít người cam long dùng tiền đầu tư cho chính mình thân thể, bất đắc dĩ, Trương Tam phong đành giảm giá còn 2 xâu tiền

Còn lại 2 xâu tiền chính là người tập võ thể diện, Trương chưởng lão tính tình bướng bỉnh quyết định, có thích học hay không,tên nào nếu mà đòi hỏi hắn giảm giá hắn sẽ đánh cho kẻ đó gãy xương.

Người trong giang hồ kỳ thật đối với công phu của mình đều là bảo bối, dù sao dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói, có rất ý kẻ như Trương Tam Phong nguyện ý mở rộng cánh cửa dạy võ, cũng chính là do mấy năm nay hắn chịu sự chiếu cố của Thanh Trúc bang, lại thêm đã có tuổi, rất nhiều chuyện nhìn cũng thoáng, thân công phu này hắn không truyền nhân cũng là mang vào quan tài mà thôi, có người nguyện ý học, hắn cũng vui vẻ đi dạy.

Chỉ tiếc là trong Thanh Trúc bang các phu khuân vác có rất ít người có thể ngộ ra Trương chưởng lão dụng tâm lương khổ, trong 2 năm qua nguyện ý tìm Trương chưởng lão bái sư chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho đến một ngày, Trương Tam Phong nhìn thấy Hàn Thiên Vũ, cảm giác cực kỳ hiếm lạ, như nhìn thấy bảo bối, liền chạy về phía hắn, " Ngươi có muốn học võ không? ta dạy miễn phí"

Hàn Thiên Vũ lúc đầu vẫn là muốn từ chối, nhưng mà thân là bang chúng tầng chót lại đi từ chối Trưởng Lão bang hội thì khác gì một cái tát vả vào mặt Trương Tam Phong, và thế là hắn đành gật đầu đồng ý.

"không sai, có chí khí," Trương Tam Phong gật đầu thuận miệng khen một câu, dẫn lục cảnh mang về tiểu viện, sau đó dựa theo lệ cũ hỏi thăng Hàn Thiên Vũ thông tin cá nhân, bao quát tuổi tác quê quán, trong nhà có hay không người lớn tuổi, có hôn phối gì không, ngày trước có làm điều gì phi pháp vân vân mây mây,

Trương Tam Phong mặc dù mở cửa thu đồ, nhưng cũng không phải là ai đến cũng không có cự tuyệt, Hàn Thiên Vũ là người của Thanh Trúc bang, lại là do hắn nhìn trúng thu về, không phải trả học phí, xem như thỏa mãn hắn yêu cầu về căn cốt, nhưng những thứ còn lại như tâm tính, phảm đức cũng phải khảo sát thật kỹ càng, chí ít là không thể khinh sư diệt tổ, việc ác bất lương a, mặt khác khi đồ đệ hành tẩu giang hồ, nếu mà làm ra cái gì tai họa thì sự phụ khó tránh khỏi liên quan.

Trương Tam Phong cũng không cần đệ tử ngày sau có thể lên như diều gặp gió, mang theo hắn người sư phụ này gà cho lên tiên, chỉ mong hắn đừng rước họa về trước khi hắn thăng thiên liền tốt, Trương chưởng lão trước kia đi vận tiêu, sóng to gió lớn gì đều bắt gặp, không muốn lúc tuổi già phải đi chùi đít cho đệ tử.

Một Phen hỏi thăm kỹ càng Trương Tam Phong đối với Hàn Thiên Vũ vẫn là tương đối hài lòng, trừ tuổi tác có hơi lớn một chút, trong nhà chết không còn người nào, ài hơi thảm, cái khác đều rất tót, đương nhiên, có một số việc không phải lập tức liền nhìn ra ngay, con phải chậm rãi quan sát, về sau hắn sẽ tìm bang chúng khác để hỏi dõ, nhưng ít ra trước mắt Trương Tam Phong đối với tên đồ đệ dự bị này ấn tượng đầu tiên cũng không tệ lắm.

Nhất là khi hắn biết Hàn Thiên Vũ có vẻ rất hứng thú với luyện võ, không khỏi lệ nóng chảy dòng, cái này mới đúng a, người trẻ tuổi, một là đọc sách, hai là học võ thì tương lai mới có tiền đồ, luôn muốn xây nhà cưới vợ thì lúc nào mới có thể thoát nghèo?


Sau 1 tháng khảo sát đã hết, Hàn Thiên Vũ bắt buộc phải bái sư.

Trương Tam Phong đầu tiên là nhận Hàn Thiên Vũ bái sư thiếp, lại hai tay tiếp nhận đệ tử kính lên trà, bưng đến trước lông mày, nhắm mắt, sau đó tay phải nắm chén trà, tay phải cầm nắm phủ trà, uống trà, đem cái chén không trả cho Hàn Thiên Vũ, mở miệng giáo huấn với động viên vài câu, thì coi như lễ bái sư đã thành công, mang ý nghía Hàn Thiên Vũ chính thức là đệ tử của.

Hàn Thiên Vũ thì sau lễ bái sư thì buồn bực, " lão già này làm việc thật là rườm rà"

Sau khi xong việc Trương Tam Phong nhìn về phía đồ đệ mới, vẻ mặt ôn hòa nói " ngươi cũng đứng tấn được hẳn 1 tháng a, nói một chút cho ta xem có cảm giác gì?"

"chân đau" lục cảnh giả vờ nói.

"còn gì nữa?"

"eo cũng đau" thật sự thì Hàn Thiên Vũ chẳng có cảm giác gì, chủ yếu trả lời bằng kinh nhiệm ngày xưa hắn học võ ở Thiên Ma Sơn, hắn rứt khoát muộn luyện phế để Trương Tam Phong nhanh đuổi hắn đi.

"…"

"không có việc gì, từ từ sẽ đến" Trương chưởng lão yên lặng một hồi, ngược lại là an ủi đồ đệ.

"phương pháp ta dạy cho ngươi, tuy chỉ là nhập môn, nhưng là hết thảy võ học sơ sở, không được coi thường, các môn phái đều có chính mình công phu, chính là để phối hợp tu luyện, có những thiên tài thiên tư chác tuyệt thậm chí có thể trực tiếp từ đứng tấn lĩnh ngộ ra lợi hại chiêu thức, nếu người một lòng nghĩ muốn luyện được ra nội lực cũng phải qua bước này.

Nhưng mà không nghĩ tới Hàn Thiên Vũ nghe vậy liền nói thằng " sư phụ ngươi thử nói xem người bình thường tu luyện bao lâu thì sinh ra khí cảm?"

"à" Trương Tam Phong chần chờ một lúc " vừa mới bắt đầu tu luyện, nhanh thì 1-2 ngày a, cũng có thể vừa làm ra tư thế thì phát giác trong cơ thể mình khí tức lưu động, nếu mà chậm nha…"
Trương Tam Phong không nói tiếp, chỉ là nhấc lên lông mày nhìn Hàn Thiên Vũ

"cho nên ngài muốn nói là chậm nhất thì không ai biết được có phải không?" Hàn Thiên Vũ nói.

"mở đầu chậm không có nghĩa là từng bước tiếp theo đều chậm, trong giang hồ xưa nay không thiếu cao thủ có tài nhưng thành danh muộn, tập võ trọng yếu nhất vẫn là tính kiên trì bên bỉ, chỉ cần chịu khó khổ cực.

Trương Tam Phong tận tình khuyên bảo, nhưng mà mắt nhìn thấy Hàn Thiên Vũ đang khó nhọc luyện công bày ra ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn thì đành gật đầu thừa nhận nói " ngươi tuổi tác cũng không nhỏ, bỏ lỡ thời kỳ tập võ tốt nhất."

"hơn nữa nghèo văn phú võ, luyện công kỳ thật tiêu tốn không nhỏ, tối thiểu nhất một ngày ba bữa cơm đều phải có thịt, hoặc những biện pháp bồi bổ khác, mà nghe nói những danh môn đại phái, võ lâm thế gia còn cho môn hạ đệ tử trẻ tuổi định kỳ tắm thuốc, dùng trân quý đan dược"

Hàn Thiên Vũ nghe thấy vậy thì âm thầm gật đầu, nhưng thứ như vậy hắn đều đã từng trải qua, chỉ không ngờ là một tiêu sư mãi võ như Trương Tam Phong cũng biết.

Trương Tam Phong nói đến đây lại nhìn Hàn Thiên Vũ, thấy tên đồ đệ mới này cũng không có toát ra nhiều thần sắc uể oài, không khỏi thầm khen tâm tính của hắn, tiếp lấy lại nhịn không được có cảm giác tiếc hận.

Kỳ thật Hàn Thiên Vũ cũng rất tiếc nuối, một thân công phu ngày trước của hắn cũng mất hết, bây giờ chỉ còn thuần túy lực lượng, mai mà không mong muốn mình luyện thành một thân võ công tuyệt thế, từ đây tiều dao giang hồ