Chương 28: tìm người

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 28: tìm người

Chương 28: tìm người

Nếu bây giờ mà thu tay lại, Tần đầu mục nghĩ mình chắc chắn sẽ lật thuyền trong mương, thậm chí Tần đầu mục muốn thu chiêu thì cũng quá muộn, thu phóng đại chiệu tất nhiên phải là cao thủ mới có thể làm được, hắn còn kém xa hai chữ cao thủ đây này.

Cho nên một kích cuối này hắn đành phải vận dụng toàn lực, đánh trên người Hàn Thiên Vũ… sau đó thì…

Tần đầu mục chỉ cảm thấy một cỗ nỗi lực của mình không xuyên thủng được da thịt đối phương, thậm chí lại còn phản phệ về phía mình, nội lực dọc theo ngón trỏ ngang ngược chui vào lại cơ thể của Tần đầu mục, mà số nội lực ít đến đáng thương còn lại căn bản là không thể nào ngăn cản được phản phệ, liền như một tên thư sinh yếu đuối bị một đầu côn đồ đè xuống mặt đất mà đánh.

Cái ghế ở đằng sau hắn liền chia năm xẻ bảy, mà Tần đầu mục cả người cũng bay về phía sau, lưng đụng vào lan can bằng gỗ của trà lầu, đụng gãy mấy tấm lan can, rơi xuống tầng một.

Mấy tên hộ vệ chúng kiến truyện kỳ diệu như vậy thì không khỏi kinh hãi, hai người liền tiến đến đỡ lão đại của mình dậy, ba người khác thì nhấc lên gậy gỗ muốn xông lên tầng hai cùng Hàn Thiên Vũ liều mạng

Chỉ mới đi được mấy bước, truyền tới tiếng khàn khàn của Tần đầu mục ở sau lưng thốt lên " đừng có đi. các ngươi không phải đối thủ của hắn"

Tần đầu mục nói đến đây, cổ họng cảm thấy có mùi tanh, phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng thì nhịn không được, chỉ đành bàn giao một câu " để hắn đi" về sau hắn cứ ngồi dưới đất vận công điều tức nội lực, thậm chí ngay cả đứng dậy đi đến nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi cũng không được.

Hàn Thiên Vũ đứng tại tầng hai, một mặt ngốc nhìn xem bên dưới tầng một Tần đầu mục đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, lại nghĩ tới chính mình chỉ là đến đây xin phép nghỉ sớm, không hiểu sao lại thành đánh Tần đầu mục trọng thương.

Hắn nghĩ thầm muốn xuống đi giải thích một phen, cởi ra trong đó hiểu lầm, nhưng mà nhìn đám hộ vệ vây quanh Tần đầu mục, dáng vẻ như lâm đại địch, Hàn Thiên Vũ đoán chính mình chỉ cần vừa đi qua sợ lại phải nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu.

Hơn nữa thực ra hắn cũng không biết nên giải thích ra làm sao, chuyện này vốn cũng không phải do lỗi của hắn, là Tần đầu mục động thủ trước đây, hắn toàn cuộc không hề nhúc nhích, chịu toàn bộ đòn đánh, xong Tần đầu mục liền bị nội lực của mình phản phệ, ngã xuống dưới lầu nha.

Hàn Thiên Vũ hướng dưới lâu nhìn quanh một lúc, sau đó sự chú ý liền đặt bên một người hầu trả ngo ngoe muốn động, đại khái là là muốn tiến đến chỗ hắn thương lượng tiền tổn thất bàn ghế, lan can, chỉ là sợ Hàn Thiên Vũ một thân vừa triển lộ " thần công" nên vẫn còn cân nhắc xem mình muốn tiền hay muốn mạng.

Hàn Thiên Vũ không muốn tiểu nhị phải suy nghĩ nhiều, oan có đầu, nợ có chủ, đánh nhau hỏng đồ vật thì bồi thường là chuyện đương nhiên, nhưng làm sao có chuyện tìm người bị đánh đòi tiền?

Hàn Thiên Vũ liền chỉ tay xuống dưới lầu, ra hiệu cho tiểu nhị tìm Tần đầu mục đòi tiền, cũng không cho đối phương cơ hội mở miệng, trực tiếp đi xuống lầu, cũng không ai dám cản hắn, chẳng qua khi Hàn Thiên Vũ vừa tới cửa thì đám hộ vệ cũng rất khẩn trương.

Một tên hộ vệ còn nắm trong tay gậy gỗ, một mặt bi phẫn nói với lục cảnh, " tiểu tử đừng có khinh người"!

Hàn Thiên Vũ liếc mắt, cũng chẳng muốn nói thêm điều gì, lắc đầu, quay người biến mất khỏi dòng người hối hả bên trong.

Hàn Thiên Vũ quay về nhà, trên tay là con gà đến nhà của Hoa muội, cũng là nhà nhà của Hoa đại phu khá là nổi tiếng ở ngoại thành,

Nhưng khi đi về thì không thấy Hoa muội đâu, chỉ thấy một phụ nhân đang cúi đầu quét rác.

Hàn Thiên Vũ nhận ra kia là mẹ của Hoa muội, vợ của Hoa đại phu, là cô Hà, cô Hà xuất thân cũng là một người nông dân, cũng không có mỹ mạo, nhưng rất là điềm tĩnh hiền lành, chăm chỉ làm việc, đối với chồng cũng rất hiền lành.

Hoa đại phu đối với vợ mình cũng rất là hài lòng, thường cảm khái với Hàn Thiên Vũ lấy được cô vợ như bà Hà cũng là mấy đời tu thân tích đức.

Mặc dù không thấy Hoa muội đâu, Hàn Thiên Vũ vẫn khách khí cùng cô Hà chào hỏi, hai người nói chuyện một lúc lâu thì Hoa muội vừa đi làm đồng quay về, đi theo bên cạnh là Hoa đại phu

"Hàn đại ca hôm nay xong việc sớm sao, ủa sao lại huynh lại mua một con gà" Hoa muội nhìn thấy Hàn Thiên Vũ nghỉ làm sớm thì ngạc nhiên hỏi

Hàn Thiên Vũ cười cười gãi đầu nói " mỗi ngày đều ăn bánh ngô của mội làm ta thấy thật xấu hổ, nhân tiện hôm nay đi làm có thưởng công, ta mua một con gà cho nhà muội coi như là trả lễ"

"sau huynh phải câu nệ như vậy, dù sao cũng là hàng xóm, mấy cái bánh ngô không đáng là bao a:" Hoa muội nói vậy nhưng tay cũng tiếp nhận con gà Hàn Thiên Vũ đưa cho, đánh giá

"gà béo"

Hàn Thiên Vũ cười cười hường Hoa muội cáo từ, định ra cửa, không nghĩ tới lại đụng phải một đám người đang đứng trước cửa nhà mình, kết quả hắn quét một vòng chỉ thấy tên nào khuôn mặt cũng hiện lên vẻ hung thần ác sát.

Sau đó chỉ thấy một kẻ có vẻ là thủ lĩnh đi ra ôm quyền nói" ngươi là đệ tử của Trương Tam Phong thanh trúc bang trưởng lão?"

Người đứng ra nói chuyện ước chừng 30 tuổi, dáng người khôi ngô, mặc một bộ áo dài, không có tay áo ngoài, trước ngực mở ra, lộ ra một thân hình không thua gì Hà Tập, trên cơ bắp còn lộ ra nhiều đoạn lông loang lỏ, trên cánh tay đeo lên một bộ găng tay bằng sắt, nhìn một cái là ra một người giang hồ.

Ngữ khí của hắn ngược lại khá là lịch sự, nhưng một bộ hung thần ác sát hiển nhiên không phải là tới uống trà, Hàn Thiên vũ thu hồi ánh mắt, phát hiện đoán người kia kẻ nào cũng đang ngó nhìn hắn.

"không sai, ta chính là đồ đệ của Trương trưởng lão" Hàn Thiên Vũ mở miệng đáp.

"cho ta hỏi Trương Tam Phong trưởng lão có còn ở trong thành không?," kẻ mang găng tay gắt gao hỏi.

"chắc hẳn là còn ở trong thành, hôm qua ta còn vừa mới gặp sự phụ luyện công" Hàn Thiên Vũ cười cười nói, thì ra đám người này tìm Trương Tam Phong, cũng không phải là tìm hắn.

"kỳ lạ a, ta sáng nay đến nhà Trương Lão gia thì không thấy người đâu, hỏi con dâu và nhi tử của hắn cũng chỉ biết hắn đã đi ra ngoài thành, ta còn tưởng là đến nhà của huynh đệ đây" kẻ kia nghi hoặc nói.

"vậy sao, chuyện sư phụ đi ra ngoài thành ta không hề biết, các ngươi có biết là ông ấy đi đâu không?"

Thế là từ trong miệng đám người Hàn Thiên Vũ thu được một cái tin tức..

Nghe con dâu của Trương Tam Phong nói sáng nay hắn nhận được một cái thư tín, hình như là một vị bằng hữu cũ có chuyện gấp, Trương Tam Phong đọc tin xong thì liền vội vã thuê xe đi ra khỏi thành.

"xin hỏi huynh đệ là có thế nói cho ta biết Trương Tam Phong tiền bối bao giờ có thể trở về không?" kẻ đeo găng tay nói.

"thông cảm, vấn đề này ta cũng không biết" Hàn Thiên Vũ giang tay ra, ra hiệu là mình lực bất tòng tâm.

Hàn Thiên Vũ vừa nói dứt lười thì đám người lâm vào trầm mặc, đám người đứng tại chỗ nhìn lẫn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, không khí ngột ngạt không ngừng lan ra, sở dĩ như vậy bởi vì không thể có thêm tin tức về Trương Tam Phong