Chương 30: Hiệp Nghĩa

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 30: Hiệp Nghĩa

Chương 30: Hiệp Nghĩa

Đây chẳng phải là phong cách của người hay hành hiệp trượng nghĩa hay sao? Đức tính này người trong võ lâm đều treo ở trên mồm, nhưng người thực hiện được thì thật là ít đến thảm thương.

Nhìn xem trước mặt hắn là Hàn Thiên Vũ, lại so sánh chính mình hành động lúc trước, tên nam tử cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm thấy cái lỗ nẻ để mà chui vào, còn lại hai quyền kia, hắn thật sự không có mặt dày dám tung ra.

Hơi bình phục một chút cảm xúc, tên nam tử lại lần nữa ôm quyền. " tại hạ Thiết quyền Phương tử Kinh, cảm tạ thiếu hiệp giơ đã nương tay, thiếu hiệp nhân nghĩa vô song, Phương mỗ bình sinh chưa từng phục người, duy nhất chỉ có thiếu hiệp khiến tại hạ tâm phục khẩu phục, chúng ta lại làm thiếu hiệp khó xử, thì thật không bằng heo chó"

Phương Tử Kinh nói một hồi làm cho Hàn Thiên Vũ nghe được chỉ muốn vò đầu, làm sao, chẳng lẻ đánh hắn khiến người ta hồi tâm chuyển ý buông bỏ đồ đao hay sao?. Lại nhìn qua Phương Tử Kinh mặt cắt không còn giọt máu, Hàn Thiên Vũ cũng đoán được ra hắn nghĩ cái gì, chỉ là thấy tên này thay đổi sưng hô cũng quá nhanh đi, từ tiểu huynh đệ biến thành thiếu hiệp, nhưng mà dù sao Hàn Thiên Vũ cũng nhìn ra Phương Tử Kinh có ý định dừng tay không dám đánh nữa.

Chuyện này chưa biết kết thúc ra làm sao, Hàn Thiên Vũ còn chưa kịp cao hứng thì lại thấy Phương Tử Kinh tháo ra găng tay sắt, thả xuống đất, sau đó khom người, lại lần nữa ôm quyền " Còn lại hai quyền Phương mỗ không còn mặt mũi để đánh tiếp, nhưng ta có một cái yêu cầu hơi quá đang, mong Thiếu hiệp thành toàn"

"???"

Yêu cầu của Phương Tử Kinh, không muốn làm chút nào.

Nhưng nhìn Phương Tử Kinh bộ dáng luồn cúi. Nếu mà không thành toàn cho hắn, hình như hắn sẽ còn làm náo loạn, ảnh hưởng Hàn Thiên Vũ điệu thấp.

Hàn Thiên Vũ chỉ thấy đau đầu, ngày hôm nay có quá nhiều chuyện sảy ra, hiện tại chỉ muốn quay về nhà nghỉ, nhanh chóng kết thúc mấy việc này, sau đó qua nhà Hoa muội ăn thịt gà.

Cho nên thấy Phương Tử Kinh khúm núm hắn cũng đành hữu khí vô lực nói " còn có chuyện gì a?"

"Phương mỗ muốn cùng Thiếu hiệp tiếp thử một chiêu… tất nhiên là mong thiếu hiệp hạ thủ lưu tình"
Phương Tử Kinh nói ra một câu làm cho tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Đại khái là nhưng người ở đây cũng nhìn ra được Phương Tử Kinh không phải đối thủ của Hàn Thiên Vũ, liền ngay cả Phương Tử Kinh cũng biết mình không đánh lại Hàn Thiên Vũ, đi đêm lắm có ngày gặp ma nha, loại chuyện này trong giang hồ ở lâu cũng sẽ phải đụng tới, những lúc như vậy thì cúi đầu xin lỗi cũng không bị mất mặt.

Phương Tử Kinh vừa xin lỗi, nhưng lúc sau lại muốn cùng Hàn Thiên Vũ động thủ, cái này quả thực là nằm ngoài tầm Hàn Thiên Vũ dự liệu, ngay cả đám đồng đội của Phương Tử Kinh cũng nhìn nhau, không biết tên này hôm nay hút cái gì mà ngáo thế.

Có kẻ thì suy đoán là một quyền lúc trước của Phương Tử Kinh không làm gì được Hàn Thiên Vũ thế nên nuốt không có trôi, muốn tìm về sự tự tin, cũng có kẻ nghĩ Phương Tử Kinh vừa nghĩ ra chiêu gì có thể thắng được, nên mới không đợi được đòi khiêu chiến Hàn Thiên Vũ.

Nhưng Phương Tử Kinh thì lại nghĩ khác.

Hôm nay hắn gặp phải cao nhân, càng hay là cái cao nhân này không cùng hắn so đo, ngược lại là ôn hòa giảng giải.

Khiến cho chiến ý của Phương Tử Kinh từ lâu đã nguội dần bây giờ được bùng cháy.

Hắn nhớ lại khi còn bé mình được cha đốc thúc luyện võ, đứng dưới lầu luyện trung bình tấn, hai chân như nhũn ra, trên trán thì mồ hôi chảy như tắm, làm cho khóe mắt hắn cay xè, đến lúc cha hô ngừng để hắn thu công vẫn nhưng vẫn không nghe, cố gắng tập thêm.

Ngày đó thật là khổ a, nhưng vì đam mê với võ hiệp hắn vẫn một lòng kiên trì.

Là vì có thể đánh thắng đán sư huynh sư đệ, hay là được sư phụ khích lệ? có lẽ đó cũng là nguyên nhân, nhưng phần lớn là do nhưng người kể chuyện trong trà lâu tiêm nhiễm vào não bộ của hắn.

Từ những cái kia truyện xưa, như là Thiên Lang của Thiên Sát vừa mới tu thành thần công liền xuống núi hành hiệp trượng nghĩa, Đế Hậu hóa thánh đấu lại ma tộc, hiệp khác cầm đại kiếm chém hết nhân gian kẻ ác.

Mỗi một người bọn họ đều có truyền thuyết thuộc về mình, hợp lại cũng nhau liền tạo thành giang hồ võ hiệp của thiếu niên Phương Tử Kinh

Những cái kia hiệp nghĩa can đảm, làm cho lòng người chỉ hướng về giang hồ võ hiệp.

Thật tốt a, ta muốn tận mắt xem xét.

Chính vì ý niệm như vậy đã chéo chống hắn vượt qua vô số đêm khó ngủ., những ngón tay mệt mỏi cũng không muốn tiếp tục luyện, những lầm muốn từ bỏ tu luyện, nhưng thiếu niên Phương Tử Kinh chờ a, mong muốn a, muốn có ngày võ nghệ của mình có thành tựu, thành công xuất sư ngày đó, hắn đâm đầu vào giấc mộng giang hồ, lại ngạc nhiên phát hiện thì ra nơi này không như những kẻ kể chuyện trong trà lâu nói ra.

Lúc đầu Phương Tử Kinh đơn thuần dựa vào nhiệt huyết để làm việc nghĩa, làm lấy việc mà chính hắn cảm thấy là đúng, nhưng lại vấp phải vất vả trắc trở ở khắp nơi, mặt mũi bầm dập, hắn cảm giác mình lọt vào một vũng bùn đen không đáy, mỗi khi hắn nghĩ tiến lên phía trước, thì bãi bùn nhão thể nào cũng kéo chặt chân hắn, khiến hắn không thể tiến lên phía trước.

Bình thường hắn phải dùng hết khí lực toàn thân, kết quả chỉ có thể hướng lên phía trước một bước rất nhỏ.

Một bước nhỏ kia thật quá là buồn cười, cứ như thể là hắn đang giãy giụa, thế là dần dần, Phương Tử Kinh cảm thấy mỏi mệt và nhụt chí cũng không muốn tiếp tục cố gắng, mà lại trở thành những kẻ mà hắn từng cười nhạo, hòa nhập vào bên trong vũng bùn này.

Thời niên thiếu của hắn ước mơ về giang hồ đều là do người kể chuyện thêu dệt mà thành, thật là hoang đường.

Cho tới ngày hôm nay, Phương Tử Kinh mới thật sự tận mắt nhìn thấy một kẻ bước ra từ câu chuyện giang hồ, nhìn thấy phong cách của Hàn Thiên Vũ làm cho Phương Tử Kinh như nắm được một tia hi vọng.

"Lần này thiếu hiệp không cần đứng yên bất động, chũng không cần hạ thủ lưu tình, coi như đem ta đánh chết tại chỗ, Phương mỗ cũng không có một câu oán hận,"

Phương Tử Kinh mở miệng nói xong, hắn quay về phía sau đám đồng bạn nói " các ngươi hiện tại cũng thề, nếu chút nữa ta chết, liền dùng tiền trên người của ta mà mua một bộ quan tài, tùy tiện đem đến nơi nào đó chôn cất, sau đó nói với cha ta một tiếng, tuyệt đối không được sinh sự với thiếu hiệp"

Đám người nghe vậy thì ngạc nhiên, có kẻ muốn há miệng định nói điều gì, nhưng bọn họ biết tính tình của Phương Tử Kinh, cuối cùng đám người đành phải lần lượt thề".

Còn đánh? Hàn Thiên Vũ cười khổ, nói với Phương Tử Kinh " vậy ngươi tiến lên đi"

Hàn Thiên Vũ cũng không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy Phương Tử Kinh có phát sinh cái gì đó biến hóa, nhưng phát sinh cái gì thì Hàn Thiên Vũ cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ cảm thầy Phương Tử Kinh cả người tựa hồ trẻ ra một chụt, không còn ráng về nặng nề như lúc đầu hắn gặp.

Giống như là hắn đã phá vỡ cái gì xiếng xích thoát thai hoán cốt, trong lúc giơ tay nhấc chân, khí thế phát ra so với trước mạnh hơn không ít.

Khá lắn, trong chiến đấu cảm ngộ đột phá, đây chính là một kỳ ngộ ạ, hắn chỉ buồn cười là Phương Tử Kinh đánh mình một quyền thì sinh ra cảm ngộ.