Chương 32: Xuất Hiện

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 32: Xuất Hiện

Chương 32: Xuất Hiện

Ban đêm ở Ổ giang, trên một nhánh của sông Thiên Minh, đóm đóm bay tà tà trên từng nhánh cỏ, ánh sáng lập lòe tạo ra một không khí ấm áp, Hàn Thiên Vũ buồn chán ngồi trên một nhánh cây xoãi ra bờ sông, buông xuống chiếc cần câu tự chế, đang ngồi đợi một vài con các đớp mồi,

Trên miệng hắn còn đang gặm một nhánh cỏ tươi, đang không ngừng nhìn vào lòng sông,

Mặc dù trời khá là tối, ánh trăng heo hút chỉ còn một nửa như bình thường, nhưng với thị lực khác người của Hàn Thiên Vũ thì việc nhìn trong đêm tối chẳng có gì là khó khăn,

Ngày hôm nay sau khi ăn gà nướng, Hàn Thiên Vũ đã đắc tội Hoa muội, làm cho hắn khá là áy náy, nằm một lúc cũng không ngủ được, vì vậy hắn đánh đi lang thang bờ sông câu cá, tiện thể nếu bắt được vài con cá, ngày mai có thể đem qua nhà Hoa tiểu muội để tạ lỗi.

Đang ngồi suy nghĩ thơ thẩn thì có tiếng bước chân xuất hiện từ phía sau của Hàn Thiên Vũ,

"Bước đi nhẹ nhàng có nhịp điệu, thế đứng vững chắc, hơi thở khoan thai không một tia sai lệch" "kẻ này chắc hẳn là một cao thủ" Hàn Thiên Vũ thầm nghĩ,

Nhưng Hàn Thiên Vũ cũng chẳng thèm để ý đến kẻ kia, chắc là cao thủ uống rượu chơi gái nên tìm một chỗ đi tiểu, không ảnh hưởng đến việc hắn câu cá là được. "Hàn Thiên Vũ tặc lưỡi, tiếp tục câu cá"

Nhưng chẳng ai ngờ đến, kẻ kia khi nhìn thấy Hàn Thiên Vũ ở trên cây, liền cúi người xuống nhặt lên cục đã, nén về phía nhánh sông.

"tõm"

Đám cá đang chuẩn bị mắc câu thế sợ liền chạy đi hết, Hàn Thiên Vũ đang ngồi trên cây mắt trợn tròn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, hết nhìn chỗ nước bị ném đá, rồi lại quay về phía cao thủ lạ mặt.

Tuy rằng bực bội, nhưng Hàn Thiên Vũ cũng là một người hiền lành, chẳng muốn dây dưa với mấy kẻ thích gây chuyện, hắn liền tụt xuống thân cây, cầm lên cần câu, định bỏ đi.

" các hạ là Thiên Lang Hàn Thiên Vũ?" bống nhiên kẻ kia liền nói chuyện, làm cho Hàn Thiên Vũ giật nảy mình.

Hàn Thiên Vũ giả vờ quay lại cười cười nói.
"đại hiệp hiểu nhầm ta đúng có tên là Hàn Thiên Vũ nhưng biệt danh Thiên Lang thì ta chưa giờ có"

"vậy sao, ta chưa từng khoe mình là đại hiệp, tại sao ngươi nhìn một cái là biết" kẻ kia nheo mắt lại nói với Hàn Thiên Vũ miệng thì toét lên một nụ cười mỉa mai.

"con mẹ thằng này bị tự luyến, có đại hiệp nào phá cá của người khác không," Hàn Thiên Vũ nheo mắt lại, có ý định tẩn cho kẻ này một bài học

"haizz, trách sao được ta vốn là một kẻ lương thiện" Hàn Thiên Vũ thầm nghĩ, soa soa hai bàn tay lại nói.

"ta nhìn đại hiệp, tướng mạo anh dũng, thế đứng hiên ngang ngút trời, chắc hẳn là cực phẩm trong cực phẩm, chắc chắn theo kinh nghiệm hai mươi năm nghe mấy lão già kể chuyện trong quán trà thì đại hiệp chắc chắn là Đại Hiệp" Hàn Thiên Vũ tươi cười nịnh nót nói.

Nghe Hàn Thiên Vũ nói vậy, lẻ kia cười toe toét "rồi nói bâng quơ một câu,
" lại thật, ta tính toán ngày hôm nay đến nhánh sông Thiên Minh, gặp một kẻ câu cá thì hắn đích thị là Thiên Lang Hàn Thiên Vũ, ngươi đích thị không phải là hắn?"

Nghe đến vậy, Hàn Thiên Vũ giật nảy mình, "kẻ này không những biết mình là ai, lại còn biết mình câu cá ở đây, chẳng lẽ hắn cho người theo dõi mình?" nếu thế thì thuộc hại của hắn quá là khủng bố đi, ngay cả mình cũng không phát hiện được có kẻ theo dõi."

"các hạ là ai" Hàn Thiên Vũ đề phòng hỏi.

"tại hạ Tống Khuyết, không biết các hạ có phải Thiên Lang Hàn Thiên Vũ không?" kẻ cười nói.

"Tống Khuyết?, ngươi là kẻ mà lão già kia muốn ta giúp?

"đúng vậy, nếu các hạ đã đã biết ta ở đây, vậy thì ta sẽ thông báo cho các hạ một việc, ngày mai lúc sáu giờ sáng canh ba, gặp ta ở bên tàu sông Thiên Minh, chúng ta rời đi Ổ giang thành" Tống Khuyết bình thản nói

Nghe vậy Hàn Thiên Vũ gật đầu nói, " được rồi, hẹn Tống công tử sáng hôm sau ở bờ sông," nói xong Hàn Thiên Vũ cầm lên cái cần câu, xô đựng nước định bước đi thì bị Tống Khuyệt gọi lại..

"đợi đã, các hạ không muốn biết chúng ta sẽ đi đâu, làm gì sao?

Nghe vậy Hàn Thiên Vũ lắc đầu nói, " ta không quan tâm nhiều mấy việc đấy, miễn là không phải việc thương thiên lại lý thì ta sẽ giúp ngươi, mà dù sao ta cũng đã nhận một ơn huệ của lão già kia, tính tình của ta không thích mang nợ người khác"

"ngươi chắc hẳn cũng mang ơn huệ của hắn" Hàn Thiên Vũ nheo mắt lại nhìn Tống Khuyết.

"khổng hổ là Thiên Lang Hàn Thiên Vũ mà ta được nghe đồn, hẹn các hạ ờ bến tàu vậy." Tống Khuyết cười lên một tiếng rồi, biến mất, chỉ để lại một đám bụi,

Hàn Thiên Vũ nhìn vào đám bụi để lại sau khi Tống khuyết biến mất, rồi lại nhìn về phía đầu trời, sao miệng lẩm bẩm " nhanh thật"

Rồi hắn lại cầm lên cần câu và xô nước, tìm một chỗ vắng vẻ để câu cá.

ở phía xa xa, trên một tòa lầu rất cao trông Ổ giang thành, Tống Khuyết nhẹ nhàng đáp xuống mái hiên, quay đầu hình về phía nhanh sông Thiên Minh nơi Hàn Thiên Vũ đang đi câu cá, miệng lẩm bẩm nói.

"hắn nhìn thấy ta rời đi sao?" Tống Khuyết mặc dù có nghe những lời đồn lúc Hàn Thiên Vũ còn là thiên ma nhân, và bây giờ đã hắn gặp được Hàn Thiên Vũ, thậm chí hắn còn không nhịn được muốn thử sức một chút xem cao thấp của võ công của Hàn Thiên Vũ ra sao, nhưng trực giác lại mách bảo Tống Khuyết không nên làm vậy.
….

Sáu giờ ở Ổ giang thành, tiếng gà gáy đã vang khắp vùng ngoại ô, Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt xô nước đựng cá trước cửa nhà Hoa tiểu muội, lấy ra một tờ giấy cáo biệt treo trước cửa căn nhà cũng mình, gói ghém đồ đạc vào trong chiếc tay nải, đi ra giữa nhìn tính toán bên tàu của Ổ giang thành vận lực.

"Rầm"

Cát bụi bay lên tứ tung, ngôi nhà đất của hắn rung lên bần bật như sắp đổ, Hàn Thiên Vũ nhảy vút lên trên không trung, tiến về phía bến tàu.

Tống Khuyết đang nhắm mắt dưỡng thần thì nhe thấy tiếng nỏ từ trên trời lọt vào tai, hắn mở mắt, nhìn thấy Hàn Thiên Vũ đang bay trên bầu trời, tiến về phía mình,

Rường như tốc độ của Hàn Thiên Vũ không có dừng lại, Hàn Thiên Vũ nhẹ nhàng giơ hai chân của mình ra, định dùng chân tiếp đất.

" Uỳnh"

Hàn Thiên Vũ tiếp đất, vị trí mà hắn đáp xuống tạo ra một về nứt cực dài lan ra cả bờ đê của con sông, mấy ngôi nhà bên cạnh bến tàu rung chuyển, làm cho người dân xung quanh đang ngái ngủ thì bị âm thanh to lớn làm tỉnh giấc.

Tống khuyết trỉ biết trợ tròn mắt nhìn Hàn Thiên Vũ " Lợi Hại"
"khụ khụ" Tống khuyết ho nhè nhẹ phút đám bụi đất đang bay về phía mình, rồi tiện tay lấy từ trong chiếc túi đeo bên hông mình một chiếc mặt nạ, rồi ném về phía Hàn Thiên Vũ,

Hàn Thiên Vũ vừa đáp xuống bên tàu thì nhìn thấy Tống Khuyết, lại thấy hắn trợn tròn mắt thì trong lòng nổi lên đắc ý, " sợ ta chưa?" đúng lúc này thì hắn nhận được chiếc mặt nạ của Tống Khuyết thì hỏi

" muốn ta đeo vào sao"
Tống Khuyết gật đầu.

Hàn Thiên Vũ tiện tay đeo lên chiếc mặt nạ, vừa đeo xong thì đám người khu vực xung quanh thấy động tĩnh lớn liền chạy ra xem xét thì nhìn thấy Hàn Thiên Vũ đứng ở bến tàu, trên mặt hắn còn đeo một chiếc mặt nạ quỷ trông cực kỳ dữ tợn.

Đám người còn thấy dưới trên Hàn Thiên Vũ là một hố sâu, tỏa ra vết lón như muốn làm sập cả bờ đê thì giật mình thi nhau lùi lại.

Thấy đám người nhìn mình như nhìn thấy sát thần thì Hàn Thiên Vũ lắc đầu.

Còn Tống khuyết thì cười lên hả hả.