Chương 31: Gà Nướng

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 31: Gà Nướng

Chương 31: Gà Nướng

"thiếu hiệp, tại hạ tu luyện loại này võ công gọi là Cầm Long Phục Hổ Quyền, thế đại lực trầm, rất là cương mãnh, vì luyện thành đường quyền pháp này ta phải đi tìm thợ èn chế bao tay bằng sắt, trọng lượng lên đến hai mươi cân, ngày bình thường kể cả ăn cơm, ngủ hay viết chữ ta đều mang theo đôi găng tay này, chỉ là gặp phải những thời điểm nguy hiểm mới lấy chúng xuống, ta nói những điều này không phải là để khoe khoang, ta chỉ muốn nói cho thiếu hiệp biết là ta không có bảo lưu lại lực lượng.

Sau đó Phương Tử Kinh đem nắm đấm để ra đằng sau eo bắt đầu tụ lực, không thèm để ý đến thương thế của mình, thôi động công lực lên mười tầng, trên trán Phương Tử Kinh rịn ra mồ hôi, cơ bắp đồng thời đi theo lần tụ lực này mà co rút lại, hay tay đều có gân xanh nổi lên.

Hắn nhảy lên phía trước tung ra một quyền, thẳng đến cái đầu của Hàn Thiên Vũ mà nhắm tới, lực quyền này so với lúc trước phải mạnh hơn ba bốn lần, chỉ tiếc là đối thủ của hắn lại là Hàn Thiên Vũ.

Lúc này Hàn Thiên Vũ chỉ thấy Phương Tử Kinh di chuyện cực kỳ chậm giường như thời gian đang bị đông cứng trước mắt Hàn Thiên Vũ, chớp mắt hắn đã nhìn thấu tất cả sơ hở của Phương Tử Kinh, lúc này khi nắm đấm của Phương Tử Kinh đã gần chạm đến mặt của hắn.

Hàn Thiên Vũ chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Phương Tử Kinh, kéo nhẹ một cái, đáng thương cho Phương Tử Kinh chưa biết chuyện gì sảy ra, chỉ thấy cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói, đã thấy mình bay cao hơn chục mét., bị Hàn Thiên Vũ ném ra đồng ruộng phía xa.

Đáng thương cho Phương Tử Kinh mới chưa chạm được vào người đối phương thì đã bị đánh bại, thân hình của hắn cứ thế bay vào ruộng lúa, lăn lộn mấy vòng, bùn đất bám đầy người, mặt mày ngơ ngác nhìn Hàn Thiên Vũ ở phía xa xa.

Đám đồng bọn của Phương Tử Kinh thì hai mắt như lồi ra, lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy một người có thể cầm một người khác quẳng ra xa khoảng cách cả trăm mét, đáng sợ hơn nữa là thậm chí bọn họ còn không biết quá trình đó diễn ra như thế nào, chỉ thấy Hàn Thiên Vũ nhẹ vung tay một cái, cơ thể của Phương Tử Kinh đã bay lên trời cao.

Phương Tử Kinh lúc này chỉ có cảm giác như rơi vào bên trong đại dương, bị những cơn sóng khủng bố đánh vào người, những đợt sóng lớn kia đánh vào thân thể hắn, tàn phá bừa bãi, phá hủy hết thảy ý đồ đứng dậy, Phương Tử Kinh chỉ nỗ lực chống đỡ được mấy hơi, liền rốt cuộc là không chịu nổi, mắt tối sầm lại, té xỉu ở trên đồng ruộng,

Ý thức của hắn ở thời khắc cuối cùng, Phương Tử Kinh chỉ nghe thấy được tiếng kinh hô của đồng bọn, và tiếng nói nhẹ nhàng mà rứt khoát của Hàn Thiên Vũ

"lần sau đừng đến chỗ ta tìm phiền phức"

Hàn Thiên Vũ nhìn đám đồng bọn chạy đến đỡ Phương Tử Kinh dậy tránh cho hắn bị nước dưới ruộng dìm chết thì đành lắc đầu cười cười, mở cửa đi vào sân nhà của Hoa muội.

"bên ngoài có động tĩnh gì lớn vậy?, muội định chạy ra ngoài xem, nhưng lại bận cắt tiết gà" khi Hàn Thiên Vũ vừa bước vào nhà, thì đã thấy Hoa muội bưng ra chậu nước nóng, định ngâm con gà trong đó để dễ dàng vặt lông.

Hàn Thiên Vũ lắc đầu cười nói, " không có gì đâu, chỉ là đám trẻ con nghịch ngợm ở trên ruộng thôi, à mà hôm nay muội định đãi ta món gì vậy?,"

"món gì ấy hả, ta định đợi huynh quay lại rồi mới hỏi… nhân tiện huynh thích ăn món gì?" Hoa muội ánh mắt chớp chớp nhìn Hàn Thiên Vũ.

"ách…. Vậy thì muội nước gà nhé, hồi nhỏ ta thích nhất là món này, chẳng là lâu lắm rồi không có cơ hội được thưởng thức lại" Hàn Thiên Vũ gãi đầu nói

"Gà nướng sao?, ta cũng thích món này" nói chuyện là một người đàn ông tuổi đã trung niên, trên cằm để ra một chòm râu dài, mặc một bộ quần áo màu xanh, Hàn Thiên Vũ nhận biết người này, đó là Hoa đại phu, cha của Hoa muội.

Hàn Thiên Vũ thấy thế liền chắp tay chào hỏi, Hoa đại phu nhìn thấy Hàn Thiên Vũ chào mình thì cũng gật đầu một cái, chắp tay sau lưng đi vào nhà.

Trời chiều, nhưng tia nắng cuối cùng của một ngày đang không ngừng tắt đi.

"Hàn ca, gà nướng xong rồi đây," từ trong nhà vọng ra tiếng của Hoa muội, làm cho Hàn Thiên Vũ đang ở sau vườn nghịch dế cũng phải thốt lên.

"rồi, đợi một chút huynh tới"

Mở cửa đi vào trong nhà, nhìn thấy ba người nhà Hoa đại phu đang đợi hắn, trên bàn là bộ chén đĩa, còn điểm thêm cây đèn dầu, mùi thịt gà nướng thơm phức bốc lên, trên mâm ngoài thịt gà còn có thêm vài món rau và canh, làm cho bữa tối càng thêm đầy đủ, Hàn Thiên Vũ nhìn thấy trên bàn rất nhiều độ ăn thì cảm giác đói bụng tự nhiên lại xuất hiện làm cho hắn vô ý thức nước bọt chảy tòng tòng trong miệng.

"đây là trong truyền thuyết, no bụng đói con mắt?"

Hàn Thiên Vũ cảm động, từ lúc đến Ổ giang thành gia đình Hoa muội đối với hớn rất quan tâm chăm sóc.

"Hoa đại phu, cô Hà, Hoa muội, mọi người cứ ăn trước đi, cứ phải chờ ta làm ta ngại quá" Hàn Thiên Vũ cười nói tiện tay tóm lấy cái ghế, ngồi xuống bàn

" Hàn đại ca, ngươi ăn thử xem thịt gà của ta nướng có ngon như hồi nhỏ huynh hay ăn không" nói rồi Hoa muội nhanh tay gắp miếng đùi gà rất lớn lào bát của hắn

"Hàn tiểu điện, ta thấy con gái của ta mê ngươi quá rồi, cha mẹ nó còn chưa được ăn, nó đã gắp thức ăn cho người thương rồi." cô Hà trêu chọc vài câu.

"mẹ…" Hoa muội xấu hổ nói, vùi đầu vào ăn cơm

Hàn Thiên Vũ nghe vậy thì trong lòng giật mình, thấy mình thất thố, chợt nhận ra là Hoa muội thích mình, chỉ trách hắn là đầu gỗ, không nhận được ra từ sớm, cũng phải thôi hắn từ hồi còn là Thiên Ma Nhân, đã vô cảm với tình yêu tình báo, khi lớn lên thì bao bọc trong nhà của Bao Bất Đồng, ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài,

Nhưng thật sự là hắn bị oan a, mua con gà về chỉ là báo đáp Hoa tiểu muội hàng xóm mấy cái bánh ngô thôi, lời của cô Hà nói ra làm hắn giật mình, hắn không yêu cũng không ghét Hoa muội, nhưng nếu nói ra những lời này thì sẽ làm nàng tổn thương.

Thu hồi suy nghĩ mông lung, Hàn Thiên Vũ đem cái đùi gà lên gặm, nhìn thật sau cả ba người nhà Hoa đại phu, rồi lại nhìn qua Hoa tiểu mổi, chỉ âm thầm xin lỗi Hoa muội.

"cảm ơn Hoa muội hảo ý" Hàn Thiên Vũ ngập ngừng nói.

Hoa tiểu muội cười toét miệng.

" Hàn đại ca mau ăn đi cho nóng, tay nghề nướng gà của ta ngon lắm"

Thấy tình thế không ổn, nếu việc này còn kéo dài, Hoa tiểu muội sẽ chở thành một kẻ tình si, nhận thấy Hoa muội nên nhanh quên hắn đi, tìm một người thích hợp hơn, Hàn Thiên Vũ bèn đặt xuống cái đùi gà, nói thẳng

"Hoa muội, tình ý của muội ta hiểu được nhưng muội không xứng với một kẻ như ta, ta là một kẻ nay đây mai đó, không thích vướng vào nữ nhi tình trường, muội cũng không thể đi theo ta được, thật sự ta chỉ coi muội như em gái của mình, còn tình cảm nam nữ, chắc là ta không thể tiếp nhận được."

Ba người nhà Hoa đại phu nghe thấy Hàn Thiên Vũ nói một cách thẳng thắng như vậy thì sáu con mắt liền trợn tròn, miếng cánh gà trên miệng Hoa đại phu đang ăn dở thì rơi xuống mặt bàn,

Cả không gian im lặng như tờ, dường như chỉ nghe thấy được tiếng động vậy kiếm ăn ban đêm, tiếng dễ mèn kêu ở bên ngoài nhà.

"Hàn Thiên Vũ, huynh là kẻ độc ác…" sau một lúc lâu im lặng Hoa muội mắng Hàn Thiên Vũ một tiếng, bỏ dỡ bữa cơm, ôm mặt khóc chạy vào trong phòng của mình.