Chương 25: Trương Tam Phong

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 25: Trương Tam Phong

Chương 25: Trương Tam Phong

Trương Tam Phong nhìn Hàn Thiên Vũ một mực không nói chuyện, thở dài," thôi, ta trước truyền cho ngươi nội công khẩu quyết a, ngươi học thuộc lòng, chờ bồi dưỡng được khí cảm thì về sau lại luyện từ từ"

Nói xong Trương Tam Phong trước tiên đem nội công khẩu quyết đọc cho Hàn Thiên Vũ nghe 1 lần, về sau thì phá giải ra từng câu từng chứ tinh tế giảng giải.

Trương Tam Phong có một môn nội công tên là tiểu cương kình, nghe danh tự khá là phổ thông không biết tại sao lại lưu hành trong giang hồ, có thể bảo thân tiểu cương kình chỉ là một môn phổ thông công pháp, cũng không có nhiều chỗ đặc thù, môn hạ người ta cũng lười đi thu lại, thế là môn công pháp này lại dần dần trên giang hồ lưu truyền, trở thành một bộ phổ cập nội công.

Hàn Thiên Vũ đối với cái này cũng không có hứng thú, Trương Tam Phong một cái bình thường tiêu sư mà có trong mình tuyệt học thì mới là kỳ lạ, trong phố xá là có cao thủ không giả, nhưng có dễ dàng như vậy đụng vào??

Hơn nữa hàng thông thường cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, công pháp này có thể như vậy lưu hành, ít nhất nói rõ tu luyện hẳn là không có tác dụng phụ, so trên đường nhặt được một bản công phái vô danh, đem về luyện lại tẩu hỏa nhập mà thì quá thảm.

Thầy trò 2 người giày vò nửa ngày trời chủ yếu là do Hàn Thiên Vũ cố tình không hiểu, cuối cùng cũng phải giả vờ là đã thuộc lòng khẩu quyết, cũng đại khái là hiểu rõ ràng hàm nghĩa mỗi câu mỗi chữ.

Sau đo thì Trương Tam Phong lại lần nữa chỉ điểm Hàn Thiên Vũ công pháp, còn tự mình đứng làm mẫu, đại khái là nhiệt huyết tuổi trẻ sôi trào, Trương Tam Phong nhớ lại hồi mình còn bé khắc khổ luyện công phu, mỗi một lần thu công lại cảm khái, " năm đó sư phụ ta nói siêng năng cần cù bù thông minh, luyện lâu mới biết được là hắn gạt ta"

Hàn Thiên Vũ không nói gì, chỉ đưa khăn cho Trương Tam Phong lau mồ hôi, về sau một mình lại tiếp tục luyện, đợi đến lúc mặt trời lặn xuống phía tây, thì nhi tử của Trương Tam Phong ở bên ngoài vội vàng trở về, vừa bước vào cửa đã la hét đòi ăn tối.

Hàn Thiên Vũ thấy thế cũng liền thuận lợi cáo từ, Trương Tam Phong vốn định giự đồ đệ lại ăn cơm, thì Hàn Thiên Vũ đã bước khỏi cửa, Trương Tam Phong cũng đành đem lời nói nuốt vào bụng.

Lại nói ở một bên khác Hàn Thiên Vũ vừa ra khỏi nhà của "sư phụ", cũng không có đi lại lung tung những nơi nào khác, cứ như vậy trực tiếp trở lại chỗ ở của mình.

Ổ giang thành phồn hoa, giá đất tự nhiên cũng cao, tấc đất tấc vàng, các phu khuân vác loại này tầng dưới chót cu li ở trong thành là không mướn được nổi phòng cũng không cam lòng thuê nhà, nên phần lớn đều ở ngoại thành mở tạm túp lều.

Hàn Thiên Vũ sau khi trở về tùy tiện tắm rửa, về sau liền ngã ở trên giường dù sao cũng chẳng có cảm giác đói, hắn ăn uống cũng chỉ là để thỏa mãn mĩ vị nhân gian, sáng sớm đã đi bên tàu làm việc, xong lại phải qua nhà Trương Tam Phong luyện công, sự phụ hắn nói hắn võ học không có thiên phú, lục cảnh thấy quá đúng, các Thiên Ma Nhân được tạo ra hầu hết là những kẻ không có võ học thiên phú, nhưng nhờ phục dụng bí dược đều tiến cảnh nhanh chóng, hắn nhiều khi còn tự hỏi, nếu hắn không học võ ở Thiên Ma Sơn mà lại là môn phái nào đó thì chắc chắn hắn là phế vật.

Hàn Thiên Vũ lắc lắc đầu, dán chặt mặt vào gối, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp

…..

Sáng sớm tinh mơ ngủ dạy, Hàn Thiên Vũ như thường ngày đánh răng rửa mặt, thì bắt gặp tiếng chào từ nhà bên cạnh.

"tiếu ca hôm nay có đi làm không?" giọng nói một nữ nhân quen thuộc phát ra làm Hàn Thiên Vũ giật cả mình,

Hắn quay ra thì thấy cô gái nông thôn, nàng ăn mặc đơn giản bằng vải bố, làn da sạm đi vì dám nắng tươi cười nhìn hắn.

"Thì ra là Hoa muội, ta hôm nay có" Hàn Thiên Vũ cười đáp

"ta để ít bánh ngô ở đây, huynh lấy ăn còn có sức sáng sớm đi làm nha" cô gái cười nói để mấy chiếc bánh ngô trên giỏ, rồi treo lên hàng rào trước nhà của Hàn Thiên Vũ.
Hàn Thiên Vũ ngượng ngùng gãi đầu, hắn cơ bản là không cần ăn uống gì, nhưng Hoa muộn mỗi ngày đều nhất định đều đưa đồ ăn cho hắn, làm hắn xấu hổ.

Tặc lưỡi lấy mấy cái bánh nhanh chóng nhét vào miệng nhai rồi nhanh chân bước đến bên tàu.

Bên tàu nhà họ Trương, là một trong 12 bến tàu của Ổ giang thành, cũng là nơi mà khoảng thời gian này Hàn Thiên Vũ kiếm tiền.

Lúc này mới vừa vặn là sáng sớm không bao lâu, đã có không ít phu khuân vác đã chờ ở chỗ này để làm việc, mà lúc này cũng không phải là thời điểm bến tàu bận rộn nhất, lúa vừa mới gặt, cần phải chuyển gấp lên kinh đô, các phu khuân vác ở đây đi đi lại lại suốt ngày đêm.

Thậm chí không ít người đến lúc nghỉ ngơi cũng không đi ra khỏi thành để quay về chỗ ở, mà là trực tiếp tại bến tàu tìm chỗ đất dâm mát để ngủ, tỉnh ngủ liền đi làm tiếp, cũng không có ai phàn nàn, dù vẫn tốt hơn là thất nghiệp, các phu khuân vác không sợ khổ, sợ mệt mỏi, chỉ sợ nhất là không có việc mùa ế hàng.

Hàn Thiên Vũ đưa lệnh bài của mình cho một vị đốc công ở bên tàu kiểm nghiệm, những đốc công này đều là người của Thanh trúc bang, nhưng khác với phu khuân vác, bọn hắn không cần phải khiêng hàng hóa mà là chuyên môn phụ trách kiểm kê, điểm danh và ghi công, trừ bọn nọ ra cũng có thêm vài tên hộ vệ mang theo gậy gộc để bảo đảm trật tự.

Hộ vệ và đốc công tiền lương cũng ngang với phu khuân vác, nhưng bọn hắn còn có thu nhập thêm thừ phú thương, thậm chí là phu khuân vác hiếu kính.

Số tiền hiếu kính cũng không phải là bắt buộc phải giao, nhưng giao cùng không giao cũng khác nhau, kẻ giao tiền cũng luôn được các đốc công chỉ cho nhưng kiện hàng nhẹ cân trên thuyền, tránh khỏi mệt mỏi, nhưng là phu khuân vác thì nào có kẻ nào sợ nặng, chỉ số ít vài phu khuân vác thấy trong người không được khỏe mới phải giao ra tiền hiếu kính.

Ví dụ như lần này có người giao hiếu kính cho đốc công, được hắn phân đi bê trà bánh, mà bọn Hàn Thiên Vũ cùng những người khác thì di khiêng ngô, cách tính công của ngô so với trà bánh cũng được nhiều tiền hơn, nhưng nếu tính ra một túi ngô so với hai túi trà vẫn nặng hơn rất nhiều.

Thế là các phu khuân vác đi khiêng ngô trong lòng cũng có bất mãn nhưng bọn hắn tối đa cũng chỉ nhỏ miệng phàn nàn một vài câu, còn không dám để đốc công nghe được.

Một bên khác Hàn Thiên Vũ không quan tâm loại chuyện này, hắn làm việc cũng chỉ là bình phong đợi Tô Khuyết,

Hàn Thiên Vũ vừa đến bến tàu thì thấy phía trước có một phu khuân vác chui ra từ một chiếc thuyền cỏ, hắn nhìn xuyên thấu qua, thấy trong thuyền chất đầy ngô, các túi hàng chồng chất lên nhau, mỗi tùi hầu như là phải bốn chục cân là ít.

Hàn Thiên Vũ mỗi lần tiến đến cũng điện thấp khiêng một túi một lần, mà làm hơn nửa năm vẫn duy trì như vậy, sức khỏe này trong đám phu khuân vác cũng tương đối là bình thường, một đám quanh năm kiếm tiền bằng khuân vác thậm chí còn có thể vác lên 2 túi, thậm chí bước đi không hề chậm chạp.

Trong đáo khuân vác thậm chí có một tên gọi là Hà Tập, ngay lúc này hắn đứng cạnh Hàn Thiên Vũ không xa, đến lượt hắn thì không nói hai lời, trực tiếp để phu khuân vác phía sau hắn thả 5 túi ngô