Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 17: cẩu quan

Chương 17: cẩu quan

Thấy sự tình không ổn Phương Đường Kính cười cười tiến đến trên bàn hỏi Thập Tam
"Đại nhân, hôm nay đại nhân rất là có oai phong, có khí thế đó"
"Vậy à" Thập Tam nói
"có phải bàn tay đại nhân có mệnh cách đại quan không, tại hạ biết một chút về xem chỉ tay đoán mệnh?" Phương Đường Kính cười cười nói
"xem coi" nói xong Thập Tam giơ tay về phía Phương Đường Kính.
Phương Đường Kính chộp được bàn tay của Thập Tam thì kêu lên
"Ớ……. Ớ, sướng quá"
"ngươi làm cái gì đó" Thập Tam kinh ngạc hỏi, Trầm Vân mắt cũng trợn to mà nhìn
"Ớ…. Ớ…. Đại nhân vừa nói nắm bàn tay cũng là hiếp dâm, vậy bây giờ tôi đang hiếp dâm đại nhân nè… Ớ….Ớ" Phương Đường Kính mặt mày thoải mái kêu, như là hắn đang chơi với kỹ nữ vậy
Thập Tam tức giận rụt tay về, thấy vậy Phương Đường Kính cười vô liêm sỉ, liền nói
"ngồi qua một bên nghe tôi trình bày nè"
Rồi chạy về phía Lâm viên ngoại và vợ chồng Hoàng Lão Thu chỉ chỏ
"thật ra lâm viên ngoại bởi vì thấy vợ chồng Họ Hoàng không chịu trả tiền mướn đất, cho nên muốn lấy lại ngôi nhà, ai ngờ vợ chồng họ Hoàng không chịu trả lại, lại còn có ý đồ cưỡng hiếp Lâm viên ngoại, mong đại nhân minh xét"
Phương Đường Kính nói xong còn quay đầu về phía Lâm viên ngoại cười cười.
Hoàng Lão Thu thấy vậy thì gào lên "không phải đâu đại nhân, gian nhà của tôi là do cha của Lâm viên ngoại cho chúng tôi mướn…. bởi vì cha tôi đã từng cứu mạng cha ông ta… nên đã nói rõ mỗi năm đóng tiền đất 30 lượng bạc… mỗi năm chúng tôi đều có đóng thuế"
"có khế ước hay không, lấy khế ước ra xem coi" Thập Tam quát
"Có, đại nhân đọc lớn tiếng lên nha" Phương Đường Kính cười cười rút ra tấm khế ước,
Giấy trắng mới toanh, còn có vết mực chưa khô đưa cho Thập Tam.
Cầm trên tay khế ước Thập Tam bèn đọc "tôi là Lâm Đại Phúc, lấy nhà gạc ở đường nam cho ân nhân là Hoàng Lão Thập Nhất Gia mướn, còn chưa báo ân, nếu rủi không trả được tiền thuê thì lấy lại căn nhà cũng được, tiền thuê của căn nhà mỗi năm là ba trăm lượng,"
Đọc thấy vậy Hoàng Lão Thu gào lên " đại nhân, tiền thuê rõ ràng chỉ có 30 lượng một năm, tại sao lại là 300 lượng, khế ước kia rõ ràng là giả"
"giả sao" Thập Tam nghi hoặc nhìn về tờ khế ước, phát hiện không có con dấu của quan phủ, đang định nói gì thì Phương Đường Kính tiến lên nói thầm với Thập Tam.
"đại nhân, đây là 20 lượng bạc, đại nhân cầm bạc rồi lấy quan ấn đóng vào là giả thành thật, hai chúng ta cùng được lợi, được chứ"
"ngươi" đang định nói gì thì Phương Đường Kính nhét vào tay Thập Tam 10 lượng bạc, nhìn thấy 10 lượng bạc trắng bằng cả tháng bổng lộc của hắn làm cho Thập Tam kìm lòng không được, nhét nhét bạc vào trong áo, mặt mày đầy hèn mọn.
Cẩn thận không có người để ý, lấy quan ấn đóng dấu lên khế ước, giơ lên cho mọi người xem là có quan ấn, rồi đọc to
" Hoàng Lão Thu thiếu tiền thuê người ta, ta lệnh ngay trong hôm nay phải dọn dẹp căn nhà đó trả lại cho Lâm viên Ngoại, còn về vấn đề vợ ngươi muốn…muốn hiếp dâm Lâm viên ngoại…"
"hiếp dâm không được thì bỏ qua đi" Lâm viên ngoại cười cười nói
"oa, Lâm viên ngoại thật là một người rộng lượng ha" Phương Đường Kính cười nói
"đồ tham quan, ông thật là độc ác quá đi," hai vợ chồng Hoàng Lão Thu thấy bản khế ước giấy trắng mực đen lại còn có quan ấn, ko thế nói được gì, đành ôm nhau khóc, buông lời thóa mạ Thập Tam
Dân chúng Vân La trấn vây quanh theo dõi hóng truyện cũng đành âm thầm lắc đầu ngoa ngán.
"Dân chúng nghèo khổ, lại rước về một tên tham quan thế này, tên khốn Bao Long Tinh ngày xưa trông cũng hiền lành dễ mến, không ngờ khi lên làm quan lại biến chất như vậy,"
Nhiều người nghị luận rầm rầm, hai vợ chồng Hoàng Lão Thu tiều tụy vịn nhau đi ra khỏi công đường, Lâm viên ngoại đắc ý cười nói với Phương Đường Kính.
Hàn Thiên Vũ thấy có hơi xấu hổ, nhưng khi thấy Thập Tam nhét vào tay hắn 2 lượng bạc thì nhãn tình sáng lên, hèn mọn nhét hai đồng bạc vào trong túi áo, lúi húi đi ra khỏi công đường. "người không vì mình, trời tru đất diệt a"
Sáng sớm hôm sau chim hót lánh lót, trong Vân La trấn vang lên tiếng kèn chống của đám cưới, trên đường là một dãy người mặc áo đỏ khiêng kiệu đỏ đi trên đường, không ngừng phát lì xì cho người bên đường,
Ngay tại quán ăn ven đường, nhiều người ăn no rỗi việc tấm tắc nói chuyện.
"nhà họ Thích đi rước rầu kìa, không ngờ anh chàng ho lao nhà họ Thích cũng lấy được vợ ha?"
Người khác nghe được, liền cười cười nói
"Bao Long Tinh tệ như vậy còn làm quan được, có chuyện gì mà không thể sảy ra được?"
"đúng, đúng, đúng ha" mấy người khác cũng gật đầu đồng ý
Nha môn Văn La trấn, Thập Tam tươi cười tung tăng dẫn theo tên học đồ Như Hoa chuẩn bị đi ra ngoài cửa thì bị Hàn Thiên Vũ chặn lại
"Thập Tứ a, người làm cái gì đó" Thập Tam nói
"Đại ca, huynh định làm gì vậy?," Hàn Thiên Vũ nghi hoặc hỏi Thập Tam
"ra ngoài đường chơi, có việc gì sao? Thập Tam hỏi
"huynh nhìn trước cửa kia kìa.." Hàn Thiên Vũ nhắc nhở
Thập Tam quay đầu về phía, cửa lớn thấy xung quanh có đầy những vết dao đâm, kiếm chém trông rất là rợn người, trên cửa cũng dán đầy những mảnh giấy việt, đọc qua như là…
"cẩu quan đi chết đi" " cẩu quan, ta thách ngươi dám đi ra ngoài đường" "cẩu quan, ngươi là đồ chó đẻ"
"từ bao giờ đây" Thập Tam đen xậm mặt lại, quay về phía Hàn Thiên Vũ hỏi?
"từ đêm qua đó" lúc đấy đại ca đi ngủ rồi, làm sao biết được.
"hừ, thật là quá lố lăng rồi, dám giỡn mặt bản quan sao, Như Hoa ra xem thế nào" Thập Tam nói
Như Hoa giật nảy mình, âm thầm chửi mười tám đời tổ tông nhà họ Bao, tự nhiên bắt hắn ra cõng nồi,
Như Hoa cẩn thận từng tý một đi ra khỏi nha môn, vừa bước xuống đường lớn thì Thập Tam hét lên.
"Bao đại nhân đã đi ra ngoài rồi"
Rầm Rầm,
Một cơn mưa rau củ cải thối bay đến bên người Như Hoa, sau đúng ba khắc làm hắn bị chìm trong rau thối chỉ cố gắng ngoi được cái đầu ra.
"không ổn rồi đại nhân" Như Hoa yếu ớt nói về phía Thập Tam.
Bộp
Một quả trứng thối ném vào mặt Như Hoa, mùi trứng thối tỏa ra làm hắn đất tỉnh nhân sự,
Thấy người bị ném không phải Bao Long Tinh mà chỉ là một tên học đồ, dân làng bu quanh cũng tản đi.
Thập Tam và Hàn Thiên Vũ thì sợ hãi đóng cửa, chui sâu vào trong nha môn
"bây giờ làm sao ra ngoài đường đây?," Thập Tam đau đầu hỏi
"đi cửa sau" Hàn Thiên Vũ lắc đầu nói.
Kẹt
cửa sau nha môn mở ra, cái đầu của Trầm Vân thập thò lòi ra nhìn ngang liếc dọc rồi quay lại nói,
"an toàn rồi đại ca, có thể ra ngoài được"
Thập Tam cũng thò đầu ra, nhìn ngang ngó dọc rồi cười hề hề nói "đi"
Vừa bước xuống đường,
Rầm
Thập Tam tý thì rơi xuống một cái hố bị che đi, may mà có Hàn Thiên Vũ thân thủ nhanh nhẹn kéo lấy, không thì hắn chắc chắn phải bị chui xuống hố.
" Xin chào cẩu quan," "có phải là nói đại ca không vậy" dưới hố còn có một dòng chữ viết Hàn Thiên Vũ đọc ra cho Thập Tam nghe
Thập Tam nổi đóa quay qua Trầm Vân nói "Ta đâu có phải là cẩu quan đâu ……."
"cẩn thận" Thập Tam chưa nói hết câu thì Hàn Thiên Vũ quát lớn kéo hắn vào trong nha môn, nhanh tay đóng cửa sau lại,

để lại bên ngoài là tiếng người chửi bới.
"cẩu quan, có giỏi thì mò mặt ra ngoài"
Ngồi sấp trong sân Thập Tam thở hổn hển nói "bây giờ là hết cách rồi, bây giờ không ra được ngoài đường thì làm sao kiếm cái gì ăn đây hả,"