Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 15: Quan

Chương 15: Quan

"đại nhân đi đến nhà Bao lão gia rồi" vi kia quan binh sốt sắng nói
"các người bảo bọn hắn đợi ở đây, ta đi tìm Bao đại nhân"
Hàn Thiên Vũ thi chiên Du ngư bộ 2.0 chạy như bay đi tìm Thập Tam, đến một góc phố trong Vân La trấn thì hắn chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì nghe thấy hai người nói chuyện
"mày có còn nhớ tao từng nói qua với mày không? Làm quan thì phải trong nước sáng như gương" nghe giọng là một ông lão nhắc nhở, là giọng của cha của Thập Tam, Bao Bất Đồng
"cha, con nghe nói hồi trước cha cũng là…." Sau đó vọng lại một tiếng của Thập Tam.
Bao Bất Đồng vỗ một phát vào đầu Thập Tam tức giận nói " hồi trước là hồi trước, bây giờ là bây giờ, bởi vậy cho nên mười hai thằng anh của mày tao không nuôi sống được thằng nào, từ khi về đây, cải tà quy chính làm một vị quan thanh liêm ta mới nuôi sống được mày, có biết không"
"dạ biết" Thập Tam ôm đầu u oán nói
"vậy nên ta mới viết được một chữ để treo lên tường nhà của mày đó, đó là chữ Liêm trong Liêm khiết" Bao Bất Đồng nói, tiện tay móc trong tủ ra một tấm giấy có chữ Liêm to đùng đưa cho Thập Tam
Thập Tam cầm chữ lên, lất qua lật lại, lắc đầu nói, " nhưng mà nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy chữ nghèo thôi à."
Đúng lúc này Trầm Vân đẩy cửa phòng đi vào " Thập tam ca, Thập tam ca nguy to rồi"
"chuyện gì?" Thập Tam nghe vậy, bèn cúi đầu về phím Trầm Vân nghe hắn nói thầm
Đúng lúc này Di nương từ trong phòng bước ra, cầm 2 cây củ cải hướng Thập Tam và Trầm Vân nói " lại lại ăn chè nè các con,"
Rồi đưa cây củ cải cho Thập Tam rồi nói " ăn trè đi tiểu Cửu"
Thập Tam cầm cây củ cải, lắc đầu nói " con là Thập Tam đây mẹ"
"Hả, ta lại để thêm mấy đứa nữa à?," rồi quay qua Bao Bất Đồng nói "ầy, tiểu tử à, mày là ai"
Thập Tam "…."
Trầm Vân "….."
"Tôi là chồng của bà đây" Bao Bất Đồng buồn chán nói
"ờ, ờ, vậy còn mày" Di nương quay về phía Hàn Thiên Vũ
"con là Thập Tứ đây mẹ" Hàn Thiên Vũ cười nói
Di nương nghe đến vậy cười ha hả " không ngờ con gái ta lớn như vậy rồi"
Bà quay qua Thập Tam nói " tướng công à, mau ăn chè đi coi chừng nguội"
Thập Tam "…."
Thấy vậy Hàn Thiên Vũ kéo Thập Tam về một góc nói " hề hề, đại ca à, lần này anh em mình phát tài rồi, cứ để Phương Đường Kính nói sao thì nói, mình cứ ngồi ung dung kiếm tiền đi,"
Thập Tam cười cười gật đầu " kế này hay đó, không uổng công ta học hành chăm chỉ lấy được chức quan cửu phẩm này"
"Bốp"
Một tiếng đập vang nên, Thập Tam cái đầu đau đớn ôm đầu quay ra, thì đụng phải bản mặt tức giận của Bao Bất Đồng
"cái thằng con khốn nạn này, tao đã dạy mày đừng có làm tham quan mà, sao mày không nghe lời tao chứ, Phương Đường Kính là đệ nhất trạng sư, mày còn dám đấu với nó, tao khuyên mày đừng có nghĩ đến truyện này nữa."
"có gì đó sai sai" Thập Tam lắc lắc đầu nói xong rồi chào cha đên lên công đường, Hàn Thiên Vũ cũng chào tạm biệt
Đang đi thì có tiếng của Bao Bất Đồng gọi lại,
"Thập Tam à, mày để quên chữ rồi"
"chữ nghèo đó để lại cho cha đi" xong rồi Thập Tam và Trầm Vân xoa xoa bàn tay cười hèn mọn đi về công đường
Về đến phía sau công đường, Thập đi vào cửa nhỏ, chui vào phòng mình thay lên một bộ quan phục cửu phẩm, chạy như bay ra công đường, Hàn Thiên Vũ cũng đi theo sau, đứng cạnh bàn lớn của quan gia.
Tiếng UY VŨ của quan binh vang lên, quan binh ước chừng mai mươi người xếp thẳng hàng, đứng ở hai bên, cửa nha môn bu đến nhiều người dân đứng hóng chuyện không ngừng chỉ trỏ, giữa công đường bên trái có một tên mập, mặc vải vóc đắt tiền, trên tay còn đeo mấy đôi nhẫn vàng, cổ có một cỗ dây chuyền vàng nguyên chấn, nhìn ra đã biết là người có tiền, đang ngồi quỳ xuống đất, nhưng khuôn mặt hiện lên mười phần đắc ý.
Bên cạnh là hai đôi vợ chồng đang quỳ xuống ngồi ôm nhau khóc sướt mướt, người vợ không ngừng ghé vào vai chồng mà khóc than, người chồng khuôn mặt bị tím đen, dường như là từng trải qua một trận đánh đập.
Đứng giữa là một tên thư sinh đứng thẳng người, không nhưng phe phẩy cái quạt, tròng mắt tỏ vẻ khinh thường Thập Tam, cái miệng thì cười cười quái dị, Trầm Vân nhìn hắn một bộ đắc ý như vậy, muốn nhảy ra táng hắn một trận, nhưng biết được thân phận đối phương nên không dám làm gì
"Đệ Nhất trạng sư Phương Đường Kính a" Hàn Thiên Vũ thở dài.
"Tên kia, đứng ngẩn ngơ ở đó làm gì, còn không mau quỳ xuống" Thập Tâm biết thân phận của đối phương, nhưng hắn ở đây là to nhất muốn hạ uy của Phương Đường Kính.
"tại hạ là Phương Đường Kính, trước đây thi trúng khoa cử nhân, theo lệ thì tôi không cần quỳ đâu"
Phương Đường Kính đắc ý nói
Thập Tam nghe vậy nhất thời xấu hổ vì quên quy tắc, hắn liền đập bàn quát
"ngươi là Phương Đường Kính chuyên môn ăn hiếp người nghèo khổ, tặng phân khi rơi tuyết?.....Ta muốn cho ngươi một bài học lâu rồi…. có biết không?"
Nghe vậy Phương Đường Kính cười cười, không hề sợ hãi, xếp lại quạy giấy từ từ tiến đến nói
"khách sáo khách sáo, nghe nói mẫu thân của đại nhân giao du rộng dãi, bất luận người xấu kẻ ác đại nhân cũng ăn qua … tài nghệ đại nhân gặp ai cũng gọi là cha nuôi đó, tại hạ đã muốn thỉnh giáo lâu rồi"
Nghe vậy Thập Tam đắc ý biết tên này chuẩn bị xì tiền, cười nói " vậy cần gì phải khách sáo, tuy mẹ của ta là một người rất hiếu khách…"
Chưa nói hết câu Hàn Thiên Vũ đen mặt lại "ghé vào tai Thập Tam, nói " không phải đâu, nó nói mẹ huynh là kỹ nữ đó"
Trong lòng Trầm Vân lắc đầu thầm nói, " haizz, tâm hồn đại ca quá "lương thiện", bị hắn nói xỏ mà không biết"
Nghe vậy Thập Tam nổi đóa. "ngươi nói dám nói mẹ ta là kỹ nữ?" cầm lên cái mài mực định ném Phương Đường Kính.
Phương Đường Kính thấy vậy né qua một bên cười nói
" há?, không biết đại nhân con mắt nào nhìn thấy tại hạ trong lúc tuyết rơi, đưa phân cho ai vậy hả?"
Nghe Phương Đường Kính nói vậy Thập Tam cứng họng tức đến nổ phổi không có ai nói chuyện bèn quay qua nói với Trầm Vân " ta đâu phải gặp ai cũng nhận là cha nuôi đâu?"
Phương Đường Kính cắt ngang đắc ý nói
"vấn đề này còn chưa biết được, nhưng vợ của thằng cha Hoàng Lão Thu này có ý đồ hiếp dâm Lâm viên ngoại thì đã có đầy đủ bằng chứng rồi, xin đại nhân định tội cô ta đi"
"vợ của người này đòi hiếp dâm người này?" Thập Tam ngạc nhiên hỏi
"cmn Lâm viên ngoại kia to béo, mặt mày xấu như quỷ, heo mẹ còn không dám đến gần hắn chứ nói gì là hiếp dâm?"
Nghe thấy Thập Tam hỏi Hoàng Lão Thu gào lên " oan cho tôi đại nhân, bữa đó Lâm viên ngoại đến nhà chúng tôi thu tiền mướn đất, thấy tôi không có mặt thì chọc ghẹo vợ của tôi, khi tôi trở về thì thấy ông ta cầm bàn tay của vợ tôi, định đè vợ tôi lên trên bàn để hiếp dâm vợ tôi, tôi tức quá cầm lấy cây gậy đánh lên ông ta, không ngờ gia đinh của ông ta chạy vào trong nhà tôi, rồi bắt bớ vợ chồng tôi."
Nghe vậy Thập Tam ngạc nhiên nói
" ôi trời, Lâm viên ngoại, Hoàng Lão Thu nói ông cầm tay vợ ông ta muốn hiếp dâm vợ ông ta, ông có gì để chối cãi hay không?"
Thấy vậy khuôn mặt đang cười cười đắc ý của Lâm viên ngoại run lên bần bật, cúi đầu xuống không biết nói gì