Chương 13: Bao Đại Nhân

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 13: Bao Đại Nhân

Chương 13: Bao Đại Nhân

Bà lão áo xám một tay lấy tiểu nữ hài bế lên, sờ soạn kiểm tra mấy lần, gặp nàng trên thân không có gì khác thường mới yên tâm, giọng căm hận nói
"Đại Viên Dư nghiệp thật là đáng chết, gan to bằng trời, đợi ta trở về bẩm báo hoàng thượng quét sạch bọn chúng"
Nữ hầu áo xanh mặt lạnh nhạt nói " khó khăn lắm mới đánh lùi những kẻ kia, hay là rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn"
Nói xong mắt đẹp chuyển về phía Hàn Thiên Vũ trên người, nhíu mày nói " tiểu tử này là ai?"
Hàn Thiên Vũ thấy một lần các nàng mấy cặp mắt đều nhìn về phía mình, vội vàng nói " Cái gì gọi tiểu tử này, mới vừa rồi là ta nhìn nàng suýt chút nữa bị hổ vồ, chạy đến cứu nàng" mặc dù không có xác định ai cứu ai nhưng chiếm trước cái đạo lý nhất định là vẫn tốt. Hàn Thiên Vũ thầm nghĩ
Bà lão áo xám nghe hơi kinh ngạc, đánh giá Hàn Thiên Vũ một chút nói: " Ngươi cứu nàng?"
Nói xong, ánh mắt nghi ngờ hướng tiểu nữ hài kia nhìn thoáng quá, lộ ra ý hỏi thăm
Tiểu nữ hài có chút ngại ngùng, do dự một lúc, ngược lại khẽ gật đầu một cái, đúng là thừa nhận lời nói của Hàn Thiên Vũ.
Bà lão áo xám cùng áo xanh thị nữ lập túc có chút đặc sắc.
Đối với hai người một già một trẻ, cục diện ngược lại không khó hiểu, chỉ hỏi vài câu, suy đoán nắm chắc, ngược lại có chút dở khóc dở cười, các nàng đều biết, con man hổ này tuy to lớn nhưng không thể đả thương được hoàng gia nhà mình, chỉ là không biết từ nơi nào chui ra một tên ăn mày nhà quê, lại có lá gan lớn tại trước mặt lão man hổ ra tay cứu người, lá gạn thật sự không nhỏ.
"Ngươi là người nào? Tại sao lại ở chỗ này?"
Nữ hầu áo xanh cau mày nhìn Trầm Vân một chút, nghi ngờ hỏi.
Hàn Thiên Vũ trong lòng giật mình nói, giả bộ trung thực nói " Ta… Ta là một kẻ lang thang, đói bụng liền chạy ra suối bắt cá, sau đó liền thấy có hổ… có hổ muốn ăn thịt nàng"
Nữ hầu áo xanh cùng bà lão áo xám liếc nhau một cái, hai người bọn họ đều nhìn ra Trầm Vân là một tiểu ăn mày, ban đêm đói bụng phải vào rừng bắt cá, lại thấy trên người hắn quần áo đã rách nát khuôn mặt lấm lem bùn đất, lộ ra một bộ tội nghiệp.
"haizz dù sao cũng có lòng hiệp nghĩa"
Bà lão áo xám khuôn mặt giãn ra nói với Hàn Thiên Vũ, "cách đây 30 dặm về phía nam có Vân La trấn, ở đó có một vị quan cửu phẩm tên là Bao Bất Đồng, ngươi mang cái tín vật này đến gặp hắn nói cho hắn là Kim bà bà muốn nhờ hắn chăm sóc ngươi, cho ngươi ăn học, còn túi tiền này coi như là lộ phí ăn uống mấy ngày cho ngươi"
Nói xong bà lão rút ra một miếng sắt đen xì, trên mặt không có chữ hay bất kỳ cái gì, còn có cả một túi tiền to bự, đưa cho Hàn Thiên Vũ
"miếng sắt này?"
Hàn Thiên Vũ nghi hoặc nhìn nhìn, nghi vấn một lúc, rồi cẩn thận nhét miếng sắt và túi tiền vào ngực, Trầm Vân minh bạch, liền không cần phải nhiều lời nữa.
"Trả ơn a" Hàn Thiên Vũ gật đầu thầm nghĩ
Bà lão áo xám và nữ hầu áo xanh thấy Trầm Vân hiểu chuyện liền gật đầu. Hai người tính toán đã xong, liền để bà lão ôm tiểu nữ hài, hai người đồng loạt vận khí, nhảy lên khỏi khu rừng, biến mất ở núi hoang bên trong.
Mà đang đứng ở dưới đất, Hàn Thiên Vũ duỗi đầu nhìn vào hai vệt xanh và sám lướt đi dưới ánh trăng biến mất, trong lòng cũng ẩn ẩn có chút kích động.
"Hành hiệp trượng nghĩa, thế mà thật đụng phải cơ duyên?"
"hai người kia khinh công khá là tốt, cảm giác như là chiến thần cảnh, còn cô bé kia ta nhìn không ra cảnh giới, cũng tại nội lực của ta mất hết khó lòng mà đoán, chỉ có thể dùng kỷ nghiệm diễn giải"
"Lần này tốt rồi, ôm quan lão gia đùi to, nếu mà học một chút chữ, thế là ta thành tinh anh của xã hội. tiền vào như nước, đùi gà, đầu heo mặc cho ta chén!"
"ta tại sao từ lúc hóa nhỏ thường hay nghĩ nhiều như vậy? lại còn ham mê đồ ăn thức uống?"
Hàn Thiên Vũ giật mình "chẳng lẽ là" hắn suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu làm ra hàng loại tư thế,
….
Loay hoay một lúc lâu, bày ra hàng loạt tư thế Hàn Thiên Vũ thân thể toát ra cực nhiều mồ hôi nhưng dường như đều không thành công.

" đặc thù cơ thể Thiên Ma Nhân của ta đều biến mất hết rồi" hắn giật mình kinh ngạc.

"vậy là có thể lý giải tại sao ta hay suy nghĩ lung tung như vậy, tất cả các cảm xúc đã từng bị ức chế khi còn là Thiên Ma Nhân đều bị tiêu biến, vậy có nghĩa là ta sau này đã trở thành người bình thường, một người có cảm xúc?

"hahaha, Lão già Vệ Giang Minh chết tiệt, ông không nghĩ rằng ta có ngày này sao" rồi cúi mặt xuống đất khóc nức nở
" đây là cảm xúc sao?, tại sao ta lại khóc khi nghĩ đến lão già kia?"
Lắc lắc cái đầu nhỏ. Hàn Thiên Vũ cúi người xuống gốc cây, mở ra miếng đá che đậy, lấy ra bộ giấy dầu, bút vào trong áo, cảm giác thấy hơi buồn ngủ liền chèo lên thân cây đánh một giấc, quyết định ngày mai thức dậy, một mạch đi đến Vân La trấn
Không bao lâu, vô tận uể oải kéo tới, Hàn Thiên Vũ cơ thể mỏi nhừ, chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, một tia nhu hòa sáng rỡ thông qua tán cây chiếu vào, soi sáng Hàn Thiên Vũ khuôn mặt, để ý thức của hắn từ trong bóng tối tỉnh lại.
Thân thể ngay lập tức thổi bùng lên sinh khí, sinh long hoạt hổ Hàn Thiên Vũ lộn mèo một vòng, từ trên cây đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như không
Sau khi nói xong, Hàn Thiên Vũ. Kiểm tra đồ vật trong cơ thể có mất gì không, liền một đường đi thằng ra khỏi rừng.
Mặt trời lên cao, bây giờ đã là giữa trưa, Hàn Thiên Vũ đi một lèo năm sáu canh giờ cuối cùng cũng đến được Vân La trấn, ngạc nhiên là hắn không thấy mệt một chút nào ý định tìm một quán ăn thì đâm đầu đi tới vài tên khôi ngô thanh niên, lập tức làm Trầm Vân ngã ra đất.
Mặc dù cơ thể đã được cường hóa nhưng với vóc dàng của hài từ 6 tuổi thì Hàn Thiên Vũ cũng không thể đọ lại được thanh niên kia
Một tên thanh niên căm tức nhìn Trầm Vân, tức miệng mắng to.
"thằng nhóc con, không có mắt à?"
"xin lỗi, đại ca, là ta không có mắt, kính xin đại ca thứ lỗi"
Hàn Thiên Vũ nịnh nọi cười cươi, ăn nói khép nép.
"Ngươi cần gì phải cùng một tên ăn mày bẩn thỉu chấp nhặt, hơn nữa tên ăn mày này một thân thối hoắc, người để hắn tránh xa một chút"
Một gã thanh niên khác cười nói.
"được rồi, thật không biết tên ăn mày này mấy ngày không tắm rửa, thật là thối,"
Tên đại hán kia nói xong, tên khác đại hán chán ghét nhìn một chút Trầm Vân, khoát tay một cái, quát lớn, " thối ăn mày, còn không mau cút đi"
"Ta đi ta đi…"
Hàn Thiên Vũ một mặt nịnh nọt, tránh thoát mấy tên đại hán.
"Thật là hôi hám"
Một tên đại hán bóp mũi, buồn nôn nói.
Vân La trấn, trên đường lớn đi một hồi hỏi thăm Hàn Thiên Vũ biết được vị quan Bao Bất Đồng mà bà lão áo xám nói đang ở trong công đường ngay giữa trấn, hắn liền một mạch đi đến
Đến được công đường, hắn khuôn mặt ngạc nhiên, công đường không có ai canh gác, biển hiệu thì cũ nát, trông không giống như tưởng tượng, Hàn Thiên Vũ lắc đầu đi vào
Vào được trong công đường, khắp nơi mạng nhện và bụi phủi đầy, như là một ngôi miếu hoang, ngó ngang liếc dọc một lúc thì có một quan binh chạy đến
"ui, con cái nhà ai sao lại chạy vào đây nghịch ngợm"
Hàn Thiên Vũ giật mình cười nói " xin chào đại ca, Nhờ đại ca dẫn ta đến gặp Bao đại nhân, ta có tín vật muốn giao cho ngài ấy"
"tín vật?" quan binh ngạc nhiên một lúc, liền gật đầu nói.
"được rồi, đi theo ta"