Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 7: Xong Việc

Chương 7: Xong Việc

"Hừm, tên đang chết Vệ Giang Minh đó ư?, thù giết con ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn còn muốn nhờ cậy ta sao?"

Nghe đến câu thù giết con, Hàn Thiên Vũ lạnh cả sống lưng, hắn và đứa bé con như cá nằm trên thớt, chính hắn lại là kẻ chạy đến đây, nếu đế hậu một tay bóp chết hắn thì đã đành, nếu cả đứa bé chưa hiểu chuyện cũng bị giết thì quá là oan uổng.

Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, đôi mắt của của Đế Hậu liền phủ một tầng sương mù u buồn, bà ta nhớ đến hình ảnh con trai của mình khi bị đoạt khỏi tay bà ta cũng nhỏ bé như thế này, dễ thương và vô hại, nhưng do những toan tính của người lớn mà phải bỏ mình.

Ánh mắt của Đế Hậu hoà hoãn lại lật tay, đứa bé từ trong tay Hàn Thiên Vũ từ từ bay vào lòng bàn tay của Đế Hậu, bà ta ôm đứa bé vào lòng, ánh mắt nhu hoà nhìn đứa bé, khuôn mặt đáng yêu vô tội của nó làm bà ta nhớ về đứa con trai của mình.

Được một lúc, Đế Hậu lấy từ trong tay nải ra một phong thư, bà ta muốn biết, kẻ đã gián tiếp hại chết con của mình tại sao lại muốn mình nuôi nấng một đứa bé, không sợ thịt vào miệng cọp, không sợ bà ta sẽ trả thù sao?

Khi nhìn thấy từng chữ viết trong phong thư, sắt mặc của Đế Hậu thay đổi không ngưng, từ lạnh lùng rồi đến vui vẻ, rồi lại chuyển qua đăm chiêu suy nghĩ đầy toan tính.

Đế Hậu hừ lạnh một câu, liền mang phong thư cất đi, trong lòng suy nghĩ

"lão thất phu Vệ Giang Minh này quả là cáo già, dám đẩy miếng than đỏ vào lòng bàn tay của ta sao? Thôi kệ chuyện gì đến thì cũng sẽ đến, nhân tộc đang xuống dốc nếu không có đột biến thì thì chuyện mười lăm năm trước lại sảy ra, đã vậy ta liền tiếp nhận miếng than đỏ này, nếu làm tốt thì cũng là phúc cho nhân tộc"

Đế Hậu quay lại nói với Hàn Thiên Vũ

"Thầy của ngươi đâu rồi"

"Thầy Vệ Giang Minh đã tử trận để giúp tại hạ đến được đây gặp Đế Hậu. Hàn Thiên Vũ ánh mắt buồn bã nói ra."

Đế Hậu hừ lạnh nói

"chung quy vẫn là quả báo, ngày xưa hắn gián tiếp hại chết một đứa bé vô tội, bây giờ lại bị một đứa bé vô tội hại chết."

Đế Hậu thấy mình bị xúc động làm cho thất thố, liền bình tĩnh lại nói tiếp với Hàn Thiên Vũ.

"Nhìn ngươi thế này chắc chắn Thiên Ma Sơn gặp đã bị diệt phái rồi, nếu không có chỗ nào để đi, hãy đến kinh thành mà tá túc."

Hàn Thiên Vũ lắc đầu nói

"Tại hạ vẫn còn nhiều việc phải đi xa giải quyết mong, tại hạ xin mạn phép"

Hàn Thiên Vũ cảm thấy Đế Hậu có thành kiến với Thiên Sát nên không cũng không muốn ở lại kinh thành, dù sao hắn cũng là một kẻ vô dục vô cầu

"Nếu như ngươi muôn như vậy thì tuỳ, nhân tộc cũng đang thiếu nhân tài, nếu ngươi đổi ý thì cứ việc đến kinh đô làm việc, ta sẽ điều lại bộ thượng thư sắp xếp ngươi công việc hợp lý."

Nói xong Đế Hậu phất tay, một nữ tỳ tiến đến Hàn Thiên Vũ đưa cho hắn một tấm lệnh bài, lệnh bài bằng bạc trắng, bên trên khắc một chữ Vương sáng chói

"Có tấm lệnh bài này ngươi có thể ra vào đến cửa chữ Vương của tử cấm thành, Lại Bộ thường làm việc ở đó, nếu ngươi muốn làm quan thì cứ việc đến đó, sẽ có người sắp xếp cho ngươi, ta biết phái Thiên Sát các ngươi cấm đệ tử có liên quan đến chính trị, nhưng Thiên Sát đã bị diệt, quy định là vật chết còn người là vật sống, nếu ngươi đổi ý thì cứ tuỳ tiện."

Hàn Thiên Vũ nghe thấy vậy do dự suy nghĩ một lúc, rồi cẩn thận nhét miếng lệnh bài vào trong túi, cúi chào Đế Hậu rồi quay lưng đi.

Thấy Hàn Thiên Vũ đã tiếp nhận lệnh bài, Đế Hậu tiếp tục nói.

"Ngươi năm nay là bao nhiêu tuổi? Thiên Sát tuy là một môn phái khủng bố ở Thần Châu đại lục, nhưng nhìn ngươi trẻ như vậy mà đã luyện đến Thiên Tiên cảnh, thì đệ tử bình thường của Thiên Sát có thể tu luyện thần tốc như vậy được, chắc là Vệ Giang Minh hao tổn tâm tư với ngươi lắm nhỉ?"

"Vãn bối năm nay tròn mười sáu tuổi, năm tám tuổi đã tốt nghiệp làm Thiên Ma Nhân chính thức, chín tuổi xuất sơn lịch duyệt giang hồ, chủ yếu là làm nhiệm vụ giết ma thú, chuyển hàng, do gặp được một vài kì ngộ nên tu luyện cũng khá nhanh, năm ngoái vãn bối cảm nhận mình có thể đột phá thiên tiên nên quay lại Thiên Ma Sơn tĩnh tâm tu luyện. "Hàn Thiên Vũ từ từ nói"

Đế Hậu nghe xong gật đầu ra hiệu cho hắn rời đi, nhìn bóng lưng Hàn Thiên Vũ lặng lẽ đi ra khỏi hàng quân, trong lòng đế Hậu Đế hậu dâng lên một nỗi buồn khó hiểu, bà ta thì thầm tự nhủ.

"Mười sáu tuổi sao? nếu Lý nhi còn sống thì năm nay nó cũng mười sáu tuổi."

Khi Hàn Thiên Vũ đã khuất bóng, thở dài một hơi Đế Hậu quay về phía đoàn quân gọi ra một người,

"Tể tướng Vũ Hoài Nam ra nhân lệnh."

Một lúc sau một người trung niêm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân hình ông ta khá là béo, trên mặt có hai hàng ria mép rất dài chạy đến quỳ một chân xuống hành lễ.

"Vi thần xin chỉ thị của Thánh Thượng."

"Từ nay đứa bé này sẽ là tiểu nữ của ta, tên là Lý Nhược Băng, con bé sẽ làm thái tử, sau này khi Trẫm thoái vị Trẫm sẽ nhường ngôi lại cho nó, chuyện này khanh hãy cho cấp dưới của mình đi bố cáo."

"thần.. thần xin tuân chỉ "tể tướng Vũ Hoài Nam tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn dập đầu tuân lệnh"

Nghe đến việc Đế Hậu sắc phong thái tử, đám thần tử đứng bên dưới đều dập đầu, làm lễ.

"Chúng mừng Đế Hậu, chúc mừng Thái tử"

Làm lễ xong xuôi đám thần tử vào Đế Hậu kèo nhau đi về kinh thành, đứa bé từ lúc đầu được Đế Hậu ôm vào lòng, bây giờ cũng ngủ ngon lành, khuôn mặt dễ thương vô số tội.

…..

Cách đó không xa Hàn Thiên Vũ vẫn đang di chuyển cực nhanh không hề biết rằng có một chuyện lớn đang diễn ra ở sau lưng mình.

Mà cho dù có chuyện gì thì giờ này hắn hắn cũng không quan tâm,bé con đã an toàn, việc của sư phụ hắn giao đã hoàn thành, ngay lúc này hắn phải nghỉ ngơi lấy sức, sau này sẽ tìm một nơi thích hợp để khôi phục thực lực.

"Lão già Vệ Giang Minh đáng ghét, suýt chú nữa mình bị Đế Hậu doạ chết. (Hàn Thiên Vũ chửi thầm)"

Khôi phục thực lực xong hắn sẽ lại tiếp tục hành tẩu giang hồ, sống một cuộc sống phóng kháng, tự do tự tại, khi đến tuổi trưởng thành hắn sẽ lấy một cô vợ đẹp, đẻ một đàn con, điều mà một Thiên Ma Nhân vẫn mơ ước.

Nói Hắn vô tình, tại sao lại không nghĩ cách báo thù diệt môn thì cũng oan uổng cho hắn.

kẻ mà hắn phải báo thù chính là Anh Đề Dự, vua của một tộc, nắm trong tay quốc gia binh quyền, hắn mặc dù là Thiên Tiên cảnh một tồn tại hiếm thấy ở Đại Lục Thần Châu nhưng cự tộc không hề thiếu Thiên Tiên cảnh, không hề thiếu những kẻ mạnh hơn hắn

Một mình hắn đấu lại cự tộc thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, mặt khác do quá chình biến dị trong cơ thể làm dây thần kinh của Thiên Ma Nhân bị chai sạn, hầu như là vô cảm mọi thứ trên đời,

Những kẻ trở thành Thiên Ma Nhân không phải đó không phải cuộc đời hắn mong muốn, chúng là những đứa bé bị bắt đi từ tấm bé, không có người thân gia đình, lớn lên bằng giết chóc, phải bước qua xác đồng môn huynh đệ mà sống sót, thì liệu một môn đồ nào có cảm tình với môn phái này?

Hàn Thiên vũ vốn là vô cảm với sự đời, trong đầu hắn chỉ có nhiệm vụ, hoàn thành xong hắn cảm thấy người mình nhẹ nhõm rất nhiều