Chương 11: Hoàn Đồng

Siêu Nhân Ở Huyền Huyễn Thế Giới

Chương 11: Hoàn Đồng

Chương 11: Hoàn Đồng

Lúc này Hàn Thiên Vũ đang ngồi xếp bằng trên giường, mồ hôi hắn chảy dài trên khuôn mặt,

Rồi bỗng nhiên, Hàn Thiên Vũ phun ra một ngụm máu tươi, hắn mở mắt đau đớn ôm bụng, nhìn đống máu mà mình vừa phun ra, lắc đầu ngán ngẩm,

Hắn đã thất bại, thất bại trong việc đả thông kinh mạch, có lẽ, nếu không có kì ngộ gì thì suốt đời hắn sẽ phải mang theo ám tật này bên mình.

Không những thế hắn còn phát hiện Anh Đề Dự còn để lại một ám kình trong cơ thể mình, thứ này tuỳ thời có thể lấy mạng hắn, do lúc nãy hắn dùng nội lực của mình đánh vào ám kình trong cơ thể, ám kình phản phệ làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Theo Hàn Thiên Vũ tính toán, ám kình này sau bốn hoặc năm nữa sẽ lan rộng, lúc này thì chỉ có trời mới giúp được hắn.

Chán nản nằm trên giường mà thiếp đi, có lẽ việc khôi phục thực lực của hắn bây giờ là một ước mơ xa vời, ngay cả duy trì tính mạng đối với hắn cũng là một thứ xa xỉ

Nằm lại trên giường, hắn suy nghĩ rất nhiều, hắn thấy mình quá tham lam truy cầu võ đạo, bây giờ hắn muốn mình sống thật chậm lại, từ từ gặm nhấm từng khảnh khắc, có một điều đáng tiếc duy nhất của cuộc đời hắn đó là không biết cha mẹ mình là ai, nhưng truyện đó bây giờ không còn quan trọng nữa rồi.

Cứ như vậy thời gian lặng lẽ trôi đi, cuộc sống của Hàn Thiên Vũ cứ yên ả tĩnh lặng hắn lúc thì ban ngày thì đi dạo chơi, tối lại lăn ra ngủ, lúc hết tiền tiêu thì lại chạy đi nơi khác làm nhiệm vụ giết quái thú, có khi phải cả tháng mới mò về Biên Giang.

…..

6 năm sau




Hoàng hôn buông xuống, ở phía tây Giang Hoa Thôn bên ngoài ba mươi dặm ở phía chân núi Hắc Phong, ở đường hẹp quanh co phía dưới chân núi truyền đến một tiếng than thở.
"ôi, thật là xúi quẩy"
Ở phía đường hẹp quanh co đi tới, chính là một tên nhóc có bộ dáng 6 tuổi, hắn da mặt đen xì vì bùn đất, quần áo trên người rách nát không thể tả,, thần sắc hắn uể oải, nhưng toát lên một vẻ "trung thực", lại trên đường nhỏ một mình lê thân đi tới, có chút quỷ dị, dù sao bây giờ đang là chiều tối trong núi là thú dữ ẩn hiện, một đứa bé không lên ở chỗ này mới phải.
Càng kinh ngạc là hắn tuổi còn nhỏ, mà trên mặt lại hiện lên một mặt đau lòng nhức óc suy tư, không giống một đứa bé chút nào.
Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt của thiếu niên nhìn giống Hàn Thiên Vũ đến chín phần mười, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ nhìn ra hắn là một đứa trẻ con 6 tuổi.
Chẳng là một ngày đẹp trời sáng ngày hôm nay, trong khi cảnh giới không ngừng hạ xuống từng ngày, Hàn Thiên Vũ đã tự đào lấy một huyệt cho chính mình, chấp nhận cái chết, nằm phơi mình giữa ánh mặt trời ở đỉnh Hắc Phong của Ma Tộc.

Nhưng tạo hóa xui rủi thế nào, Hàn Thiên Vũ lại không chết, cơ thể hắn cứ thế từ từ thu nhỏ thành một hài tử 6 tuổi, ngạc nhiên hơn là Hàn Thiên Vũ biết được chuyện sảy ra xung quanh,

Thế là vừa mới bệnh còn đang thoi thóp Hàn Thiên Vũ thoáng cái dùng thân hình của một đứa bé bật thẳng người dậy, trong lòng cũng cực kỳ là kinh động.

"đây chẳng lẽ là trong truyền thuyết cải lão hoàn đồng,?" Hàn Thiên Vũ kích động không thể tả, mọi cảm giác đau đớn, mệt mỏi của hắn đều biến mất.

Nỗ lực giữ lại bình tĩnh, Hàn Thiên Vũ một lần nữa nhắm mắt, ý niệm nhẹ nhàng vận chuyển công lực.

Nhưng chẳng có chuyện gì sảy ra, tất cả nội công ở trong đan điền của hắn đều tiêu tán không biết đi nơi nào

Đúng lúc này, từng đợt mây che đi thái dương tản ra, nhu hòa ánh nắng chiếu vào người của Hàn Thiên Vũ.

Hắn cảm thấy một dòng nước ấm trần vào thân thể, sau đó lỗ chân lông khắp toàn thân đều như giãn nở ra, sương cốt cùng máu thịt tựa như được một loại lực lượng thần bí cải tạo.

Loại cảm giác này kéo dài được mấy phút, chậm dãi biến mất, một lần nữa mở mắt ra, thái dương trên đỉnh đầu tạo ra cho hắn một loại cảm giác cực kỳ thân thiết, mở ra đôi mắt trẻ con nhìn cả ngày cũng không cảm thấy chói mắt, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Dưới ánh mặt trời, Hàn Thiên Vũ híp mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ, chẳng mấy chốc đã đến tối mịt

Giật mình vì quá say sưa hấp thụ ánh nắng Hàn Thiên Vũ nhận ra mình đang ở Hắc Phong Sơn, trên người hắn không còn một giọt nội lực.

Bây giờ đang buổi chiều tối như đang muốn lấy đi nhưng tia nắng cuối cùng, trời càng ngày càng tối. Nhất là núi non hoang sơ tĩnh lặng thế này, gió lạnh thổi qua làm cho cỏ hoang lay động, trong rừng vang lên những tiếng sào sạt, càng làm cho Hàn Thiên Vũ thấy lạnh gáy âm thầm kêu
"Con mẹ nó núi hoang này kiếp trước có nhớ là ẩn hiện dã thú ăn thịt người, mười phần tà dị, thật sự là có a?
"Không được, Không được dọa chính mình!"
Càng nghĩ càng sợ, hắn liền lung lay cái đầu nhỏ, âm thầm cân nhắc
"biết thế tìm một nơi thế ngoại đào viên tìm chết, tại sao lại mò lên Hắc Phong Sơn làm gì ta?"
Cũng may là chẳng hiểu sao mặc dù không ăn gì từ sáng đến giờ, nhưng hắn cũng không có cảm giác đói bụng, bây giờ mà mò xuống núi là không thể nào, cơ hội đụng phải quái thú rất là cao, chi bằng kiếm chỗ thật tốt để ngủ.
Lại nói đến Hàn Thiên Vũ, tên "nhóc" này, sau khi tìm được chỗ ngủ là một cây đại thụ, ban đêm quyết định mạo hiếm chế thêm một cái bẫy nữa, dù sao đêm nay trăng sáng, cũng không phải gọi là mù đường,
Trong lòng một suy nghĩ Hàn Thiên Vũ quyết định đi ra ngoài làm bẫy, nhớ kỹ đường đến dòng suối nhỏ mà buổi trưa hắn gặp, biết đâu bất ngờ lại bắt được mấy đầu cá béo, liền quyết định từ từ mò theo đường nhỏ về phía dòng suối.
Hắn tại núi rừng hoang vu sống đã quen, nghĩ đến tu luyện thật là nhanh đói, lại nghĩ đến mùi vị cá nướng, càng làm cho hắn có động lực, sờ soạn trong rừng núi đến liền nghe đến tiếng nước chảy róc rách, tâm thần vui mừng, liền hướng về phía trước đi nhanh mấy bước, nhưng cũng tại lúc hắn đi đến đâu dòng suối, cả người chợt khẽ giật mình, không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.
Như hôm nay ánh trăng sáng chói, đem xung quanh chiếu rọi một mảnh sáng loáng, lại có một mùi gió tanh xông vào mũi
Hàn Thiên Vũ thấy rõ ràng, ngay ở phía trước trên sườn núi, thế mà đang đứng một nhỏ nhỏ nữ hài, nữ hài kia nhìn tuổi khoảng chừng giống hắn cũng 6 tuổi, so với hắn cũng cao ngang nhau, mặc trên người nặng nề nhưng rất đẹp đẽ áo đỏ, tóc trải mượt mà, rủ xuống mấy món tinh xảo đồ trang sức, thân ảnh đứng đó tựa như từ trong bức học đi ra, mặc dù tuổi còn nhỏ, lại có phần ung dung quý phái.
Chỉ là lúc này rừng núi hoang vu bên trong, làm sao lại xuất hiện một tiểu nha đầu?
Mấu chốt nhất là, lúc Hàn Thiên Vũ thuận theo ánh mắt của tiểu nữ hài nhìn qua, hắn con ngươi chợt co rút lại.
Ngay tại tiểu nữ hài phía trước không đủ ba mươi mét, đang có một con hổ to như quái vật khổng lồ, lông vàng chói từ phía bóng tốii đi ra, thân thể của nó to như trâu nước, trong miệng lưỡi đỏ như máu, răng nanh đầy mồm, có màu máu nước rãi thuận theo khóe miệng nhỏ xuống, chân trước của nó so với đùi của hắn còn to hơn, móng vuốt tựa như dao găm cắm sau vào phiến đá dưới đất, cái đuôi buông thõng, chậm rãi hướng về phía trước tiến gần về phía tiểu nữ hài…