Chương 147: Vì cái gì?

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 147: Vì cái gì?

Đám yêu tộc không nghĩ tới mấy người Lạc Cảnh Thiên phản ứng kịch liệt như vậy, nhưng chúng cũng không lo lắng cái gì, cười nhẹ một tiếng. Dù sao họ nhưng có tận ba tên Thông Linh cảnh, đối phó một Thông Linh cảnh cùng một đám Ngự Linh cảnh, quá đơn giản.

Chẳng qua, Lạc Thiên Y thực lực nhưng là Thông Linh cảnh đỉnh phong, tại Xích Hồ Thành nàng cùng vài tên Thông Linh cảnh đỉnh phong chiến ngang tay, càng đừng nói mấy tên này chỉ có một kẻ là Thông Linh cảnh đỉnh phong, hai tên còn lại chỉ là trung cấp.

Giết thì chưa chắc giết được, nhưng đem họ quấn lấy tuyệt đối là được.

Lạc Cảnh Thiên không biết bay cho nên vị trí hắn xuất hiện là ở bên dưới đám người, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn đám yêu tộc Ngự Linh cảnh đang đứng ngoài trợ trận, hắn cười lạnh một tiếng.

Xoạt!

Từ dưới mặt đất ngoi lên mấy sợi dây xích lao lên với tốc độ cực nhanh, một giây sau, những sợi dây xích kia đem đám yêu tộc còn lại quấn lấy.

Biến cố xảy ra làm mấy tên yêu tộc Thông Linh cảnh giật nảy mình, Lạc Thiên Y lợi dụng cơ hội một chưởng đem một tên yêu tộc đánh trọng thương. Hai tên còn lại sợ hãi vội vã chống đỡ.

Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy những tên còn lại bị dây xích trói lại, tay hắn khẽ lật một cái, dây xích như bị thu lại, đem đám yêu tộc kia kéo mạnh xuống đất.

Ầm!

Bụi mù bay lên, đám yêu tộc thấy dây xích biến mất, chúng vội vàng đứng dậy.

Khặc khặc!

Lạc Cảnh Thiên phát ra nụ cười quái dị, đám yêu tộc giật nảy mình quay người lại, liền nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên từ trong bụi mù đi ra, mái tóc bạc bị gió thổi tung bay, hai mắt một đen một đỏ vô cùng nổi bật. Xung quanh hắn không biết từ lúc nào xuất hiện vô số cánh hoa quay xung quanh, trên tay cầm Vận Mệnh Chi Trượng đang chậm rãi tiến về phía đám yêu tộc.

Xoát!

Đám yêu tộc không chút do dự, lập tức vận dụng linh lực từ xa công kích, nhưng là tất cả đều bị những cánh hoa xung quanh cơ thể hắn cản rơi.

"Đáng chết, hắn là thứ gì?!".

"Đây là cái gì? Những cánh hoa kia làm sao đáng sợ như vậy?".

Đám yêu tộc kinh hãi không thôi.

Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng, nở ra nụ cười lạnh như băng. Vận Mệnh Chi Trượng dậm xuống đất, mặt đất hiện lên vô số sợi ma lực vàng óng như những rễ cây lao về phía đám yêu tộc.

Đám yêu tộc hoảng sợ phòng ngự, nhưng chúng lại phát hiện những sợi ma lực kia vừa tiến tới liền biến mất. Mà một giây sau, từ dưới chân mỗi tên yêu tộc đột nhiên ngoi lên một đóa sen. Mỗi đóa sen giống như hoa ăn thịt người, mở ra cái miệng đem đám yêu tộc nuốt vào.

"Bạo". Lạc Cảnh Thiên lẩm bẩm một tiếng.

Oanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đám yêu tộc bị ma lực bạo phá làm quần áo bên ngoài rách nát không chịu nổi, có kẻ toàn thân đều chảy máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

Lạc Cảnh Thiên không có dừng lại ở đó. Quyền trượng trên tay lần nữa chạm xuống mặt đất, Âm Ti Trói Buộc trong nháy mắt bắn ra, đam yêu tộc vốn đã trọng thương, làm sao thoát khỏi được trói buộc của hắn?!

Chỉ thấy đám yêu tộc bị những sợi xích kéo lên trên không trung, quanh người Lạc Cảnh Thiên những cánh hoa kia lao về phía chúng.

Xẹt! Xẹt! Xẹt!

Đám người Hạ Thần bên trong vòng bảo vệ trừng lớn con mắt nhìn lấy đám yêu tộc bị cắt ra hàng trăm mảnh, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt.

Thật con mẹ nó biến thái a.

Bên dưới động tĩnh cũng gây tới sự chú ý của đám người phía trên, hai tên yêu tộc đang cùng Lạc Thiên Y liều mạng chống đỡ, ánh mắt chúng vô tình nhìn xuống, may mắn nhìn thấy cảnh tượng vữa rồi. Cả hai ngây ra như phỗng.

Lạc Thiên Y cũng quên đi công kích.

Cái này… cái này mới bao lâu a?!

Chưa tới ba mươi giây chứ? Làm sao chiến đấu kết thúc nhanh như vậy?!

Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn, hai tên yêu tộc nhìn thấy mắt của Lạc Cảnh Thiên không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ thuần túy sát ý nồng đậm, cả hai nhịn không được rùng mình một cái.

Lạc Thiên Y cũng bị ánh mắt của hắn làm hoảng hồn, nhưng mà nàng vội lấy lại tinh thần, tiếp tục công kích hai tên kia. Mà hai tên yêu tộc cũng sợ hãi đón đỡ.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt rơi vào tên yêu tộc Thông Linh cảnh trọng thương nằm cách đó không xa, hắn chậm rãi đi tới.

Tên yêu tộc kia đã mất đi năng lực hành động, nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đi tới, hắn sợ hãi cố gắng lùi lại, nhưng là chẳng bò được bao xa liền bị Lạc Cảnh Thiên nắm lấy đầu kéo dậy.

Một tay nắm lấy tóc hắn, một tay biến ra chủy thủ kê ngay cổ hắn, âm thanh lạnh lẽo vang lên.

"Vì cái gì?!".

"Cái… cái gì?!".

Tên yêu tộc kia hoảng hốt không biết Lạc Cảnh Thiên đang nói cái gì.

"Các ngươi không phải đều là yêu tộc sao? Vì cái gì công kích nàng?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh mang theo sự lạnh lẽo vô cùng, giống như từ địa ngục vang lên như thế.

"Ta… không phải ta làm, là tên kia, không phải ta". Tên yêu tộc này quá hoảng sợ, hắn bàn tay run rẩy chỉ về phía hai tên yêu tộc còn lại nói.

"Như vậy, ngươi liền không còn giá trị". Lạc Cảnh Thiên chủy thủ trong tay đâm thẳng từ dưới cằm lên đầu tên yêu tộc này.

Trong nháy mắt, âm thanh rên rỉ vang lên, tên yêu tộc kia con mắt như muốn lồi ra, giãy giụa mấy cái liền chết.

Lạc Cảnh Thiên đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Lạc Thiên Y đang chiến đấu, hắn tay hóa chưởng, Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn bộc phát mà ra. Hắn liên tục đánh ra hai chưởng, trong cơ thể ma lực bị móc ra gần như không còn.

Một tên yêu tộc trong đó nhìn thấy cảnh này, hắn vội vàng đẩy Lạc Thiên Y ra, mà Lạc Thiên Y vị trí chính là nằm trong phạm vi chiêu thức Lạc Cảnh Thiên đánh ra.

Thấy thế, Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng cười một tiếng, tay khẽ đẩy một cái, chưởng ấn ngay khi sắp chạm tới Lạc Thiên Y, bỗng nhiên hóa thành vô số sợi tơ vòng qua người Lạc Thiên Y.

Hai tên yêu tộc con mắt như muồn lồi ra.

Còn có thể chơi như vậy?!

Nhưng là lúc này đã muộn, nhưng sợi tơ kia lần nữa hợp lại trước mặt Lạc Thiên Y, hóa thành chưởng ấn đánh về phía hai tên yêu tộc.

Thấy vậy, hai tên yêu tộc vội vã mở ra linh lực hộ thể, chung quy Lạc Cảnh Thiên cảnh giới là không bằng họ, dù cho không cảm nhận được linh lực mạnh mẽ, nhưng mà họ có thể cảm nhận được sức mạnh vừa rồi bộc phát bên dưới.

Sức mạnh tuyệt đối không vượt qua phạm vi Ngự Linh cảnh, cho nên chúng không phải rất lo lắng.

Chẳng qua, Lạc Cảnh Thiên cũng không hi vọng gì chiêu này có thể tổn thương được chúng, hắn muốn, chỉ là để chúng không né tránh, chỉ cần không tránh, như vậy, chúng liền chết chắc.

Ầm!

Chưởng ấn đánh vào trên linh lực hộ thể, sau đó liền tan thành mây khói.

Hai tên yêu tộc nội tâm coi thường, chỉ một chiêu này còn muốn đánh lén họ? Uy lực thật quá kém.

Nhưng mà, đột nhiên biến cố phát sinh, bỗng nhiên một vòng tròn xuất hiện dưới chân hai tên yêu tộc, trong nháy mắt, hai tên yêu tộc bỗng nhiên cảm thấy thân thể trầm xuống, từ trên không trung bắt đầu rơi tự do.

Trọng Lực Thuật, Thiên Cổ Lôi Âm Như Lai Ấn nhưng là có thể kết hợp với một ma pháp khác. Hắn biết uy lực của ma pháp hiện tại không làm gì được hai tên yêu tộc, nhưng là Trong Lực Thuật thì khác, nó có thể gia tăng trọng lực lên gấp mười lần, hai tên yêu tộc này không kịp phòng bị, đương nhiên sẽ mất đi năng lực phi hành, rơi tự do xuống đất.

Oanh!

Nhìn khói bụi bay lên, Lạc Cảnh Thiên lạnh lùng nói.

"Đánh trọng thương chúng, ta cần chúng còn sống".

Dứt lời, hắn liền quay người bước về phía đám người Hạ Thần.

Lạc Thiên Y khẽ gật đầu, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ…

Một lát sau, Lạc Thiên Y hai tay nắm lấy cổ áo hai tên yêu tộc, xách như xách một con mèo nhỏ như thế.

Nhìn thảm trạng của hai tên yêu tộc kia, đám người Hạ Thần khẽ rùng mình.

Cái này chí ít cũng bị bẻ gãy toàn bộ xương cốt trên người, chỉ còn lại năng lực ngôn ngữ đi?!

Ngay cả Linh Tâm trước ngực cũng bị đào ra.

Quá tàn nhẫn.

Chung quy đào ra Linh Tâm, không khác gì là móc ra trái tim như thế. Khác biệt chính là trong thời gian ngắn hai tên này tuyệt đối chết không được. Nếu chỉ đơn giản là phá hủy, họ còn có thể sống sót, nhưng hiện tại cũng đừng nghĩ.

Nhìn hai tên yêu tộc như chó chết nằm dưới mặt đất, Lạc Cảnh Thiên nắm lấy đầu một tên kéo lên, ngồi xổm xuống, ánh mắt cùng hắn đối mặt, âm thanh lạnh như băng vang lên.

"Tại sao?".

"Cái… cái gì… tại… tại sao?".

Ầm!

Lạc Cảnh Thiên một quyền đấm thẳng vào mặt tên yêu tộc này, trong chớp mắt, tên yêu tộc này bị đánh chảy máu mũi.

"Vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh lần nữa vang lên.