Chương 146: Lạc Thiên Y, giết hắn cho ta

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 146: Lạc Thiên Y, giết hắn cho ta

Đem cổ văn khắc lên tay, toàn bộ đều là một chữ tạo thành một cái đồ án, mà chữ này trong cổ ngữ dịch ra gọi là Thất Diệu Tinh. Trong chiêm tinh thuật chính là đại diện cho nhật nguyệt cùng ngũ hành. Hay nói cách khác là mặt trời, mặt trăng và sao kim mộc thủy hỏa thổ.

Đương nhiên đây cũng không phải là chiêm tinh thuật, chỉ đơn giản là dùng cổ ngữ bắt chước quy luật của Thất Diệu Tinh, dùng ma lực làm năng lượng vô hạn tuần hoàn.

Bên trong Vạn Pháp Chi Thư có nhắc qua một người, người này đem cả thân thể đều biến thành một cái đồ án Thiên Tàn Cửu Biến. Đem năng lượng của cửu tinh thay thế cho ma lực. Vung tay nhấc chân đều là có thể tùy tiện phóng thích ma pháp uy lực vô biên.

Đáng tiếc là đây chỉ là một loại cắt đứt thành tựu tương lai, cả đời không cách nào chạm tới quy tắc tồn tại.

Lạc Cảnh Thiên đương nhiên sẽ không làm như thế, hắn chỉ đơn giản là họa khắc ma văn tăng lên độ mạnh của thân thế, chứ chủ tu vẫn như cũ là ma pháp. Tuy nhiên ma lực không sánh bằng sức mạnh của cửu tinh, nhưng nó có thể chạm tới quy tắc.

Sau khi khắc xong, hắn liền đem ma lực quán thâu vào, tạo thành một cái vòng tuần hoàn vô hạn, nhưng ngay thời khắc quan trọng nhất lại thất bại…

Nhìn trên cánh tay chằng chịt cổ ngữ xếp thành một cái vòng tròn, Lạc Cảnh Thiên bất đắc dĩ cười một tiếng. Hiện tại chỉ có thể xem nó như hình xăm bình thường.

Ma văn là thứ rất tốn hao thể lực cùng tinh thần, chỉ khắc một đạo ma văn liền đem hắn một nửa tinh thần lực biến mất. Không có cách, hắn còn chưa thuần thục tới mức đem ma văn họa khắc lên cơ thể mình. Nhưng đó cũng không phải vô ích.

Xem ra vẫn phải luyện tập nhiều một chút mới được.

Tiêu Nhược Thủy không biết đã rời đi từ lúc nào, có lẽ do thấy Lạc Cảnh Thiên quá chuyên tâm nên nàng liền mất đi hứng thú trò chuyện.

Thấy đám người đang ngồi quanh đống lửa, Lạc Cảnh Thiên đi tới ngồi xuống.

"Ca ca, cho ngươi". Một tiểu yêu nha đầu cầm một xâu thịt đưa cho Lạc Cảnh Thiên, miệng nở ra nụ cười vô cùng rực rỡ.

"Đa tạ". Lạc Cảnh Thiên cười một tiếng nhận lấy.

"Ngươi làm gì nãy giờ?". Sở Như Mộng hỏi.

"Nghiên cứu vài thứ mà thôi". Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.

"Nghiên cứu? Hình xăm sao? Ngươi lại có loại yêu thích này?".

Lạc Cảnh Thiên: …

Hắn không có cách nào hồi đáp.

"Ngươi giống như rất được đám tiểu yêu này yêu thích a. Ta ban đầu chúng còn muốn cầm đao chém ta đây". Hạ Thần thấy nha đầu kia cùng Lạc Cảnh Thiên vui đùa, hắn liền chua.

"Ha ha". Đinh Tiểu Vân phá lên cười.

Lăng Thiên Sở nhịn không được che mặt, quá mẹ nó mất mặt a.

Ban đầu chính ngươi chết sống đều muốn bỏ mặc đám tiểu yêu này, hiện tại thấy người ta được đám tiểu yêu yêu thích liền ghen tị?!

Ngươi mẹ nó có mặt mũi nói ghen tị sao?!

Đám người trò chuyện một lúc, sau đó phân ra trực ca đêm, những người khác đều ngả xuống đất nằm ngủ. Ngôi làng này bị phá hủy gần như không còn, hơn nữa đám tiểu yêu này lại còn nhỏ, ban đêm thì lại quá lạnh, chỉ có thể vây quanh đống lửa nằm ngủ.

Quá nửa đêm, rạng sáng hơn 4 giờ. Lạc Cảnh Thiên tỉnh lại, thay thế cho Hạ Thần đám người, cùng Sở Như Mộng gác đêm.

Hai người cũng không trò chuyện cái gì, chỉ lẳng lặng ngồi canh gác.

Cũng không biết qua bao lâu, mặt trời dần ló rạng, tia nắng ấm áp chiếu xuống cái thung lũng nhỏ bé này. Cũng ngay lúc này, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy vai có người chạm vào.

Quay người liền thấy một tiểu nha đầu đang dùng đôi mắt to tròn nhìn mình.

"Thế nào?". Lạc Cảnh Thiên khó hiểu hỏi.

"Ca ca, cho ngươi".

Lạc Cảnh Thiên nhìn tiểu nha đầu đưa tới một viên kẹo, hơi ngạc nhiên một chút, hắn vô thức đưa tay nhận lấy. Lại nhìn gương mặt đáng yêu kia, nội tâm hắn có chút mềm nhũn.

Thật là một nha đầu hiểu chuyện.

Nhìn qua tiểu nha đầu chỉ có 11 - 12 tuổi, nhưng hắn có thể khẳng định, nha đầu này rất thông minh. Cũng là hôm qua chính nha đầu này đưa cho hắn xâu thịt kia.

Thật cho rằng nha đầu này cử chỉ vô tâm sao?!

Vừa mới mất đi gia đinh, thôn làng bị phá hủy, bất kỳ ai, chỉ cần đủ tuổi hiểu biết liền sẽ ý thức được bản thân đang trong tình cảnh nào, càng đừng nói tới yêu tộc. Sinh sống tại nơi này, làm sao không hiểu được thế giới bên ngoài nguy hiểm ra sao?!

Cho nên nha đầu này hẳn là muốn lấy lòng hắn đi? Thật đúng là thông minh.

Về phần vì cái gì lấy lòng? Cái này còn phải hỏi, hôm qua đám người họ tranh cãi lớn tiếng như vậy, nghe không được chính là người điếc. Cho nên nha đầu này biết Lạc Cảnh Thiên địa vị cao nhất, không lấy lòng hắn thì lấy lòng ai?!

Thở dài một tiếng, Lạc Cảnh Thiên vì nha đầu này cảm thấy không đáng. Chỉ có mười mấy tuổi liền phải nghĩ biện pháp sinh tồn, thật đúng là đủ khó khăn.

Hắn nhịn không được đưa tay xoa đầu cô bé một cái nói.

"Ngươi tên gì?".

"Họ đều gọi ta tiểu Nguyệt, ca ca gọi ta tiểu Nguyệt là được". Tiểu Nguyệt đáp.

"Ngươi là hồ tộc sao?".

"Không phải, ta là thỏ tộc nha, ca ca không thấy tai của ta sao? Dài như vậy, hồ tộc tai không có dài như thế nha". Tiểu Nguyệt vội đáp.

Lạc Cảnh Thiên nhịn không được bật cười, thật đúng là đáng yêu.

Sở Như Mộng thấy hai người cười cười nói nói, hắn lẳng lặng nhìn tới. Hắn cảm thấy cảnh tượng này thật quá đẹp, một cái nhân tộc, một cái yêu tộc, ngồi tại thung lũng trò chuyện, hưởng thụ ánh nắng ban mai. Khung cảnh này thật quá duy mỹ. Hắn không nỡ lòng đi phá vỡ nó.

Lạc Cảnh Thiên sau một hồi trò chuyện, thật đúng là có chút thích cô bé này. Đương nhiên chỉ đơn thuần là ca ca đối với muội muội, mà không phải loại kia thích.

Hắn là muội khống, không phải lolicon. Hắn chỉ đơn thuần cảm thấy tiểu Nguyệt đáng yêu mà thôi.

Nhưng mà ngay tại lúc này, hình ảnh duy mỹ này bị phá vỡ.

Lạc Cảnh Thiên toàn thân da gà nổi lên, hắn cảm nhận được một sự nguy hiểm ập tới.

Trong nháy mắt, Lạc Cảnh Thiên mở ra vòng bảo vệ, nhưng là đang tiếc tốc độ của hắn không bằng tốc độ thứ bay tới.

Thời gian lúc này như chậm lại, hắn có thể nhìn thấy được thứ bay tới là cái gì, đó là một mũi tên, tuy nhiên nhìn rõ là nhìn rõ, nhưng là tốc độ của hắn không có nhanh như vậy, hắn nhìn rõ chẳng qua chỉ vì linh hồn hắn cường độ mạnh mẽ, về phần tốc độ… hắn là theo không kịp.

Mũi tên cũng không phải nhắm vào hắn, mà là… tiểu Nguyệt.

Lạc Cảnh Thiên gương mặt biến sắc, trong lúc cấp tốc hắn chỉ vội đem tiểu Nguyệt xê dịch một chút, mũi tên trong nháy mắt đâm xuyên qua bả vai của tiểu Nguyệt làm cô bé bay xa vài mét.

Không cần Lạc Cảnh Thiên hô lên, đám người lúc này cũng cảm nhận được sát khí, toàn bộ đều bừng tỉnh.

Chạy tới bên người tiểu Nguyệt, Lạc Cảnh Thiên đem nha đầu đỡ lên, nhìn trên vai mũi tên kia, máu từ trên người cô bé chảy ra không ngừng, Lạc Cảnh Thiên nội tâm hiện lên lửa giận ngập trời.

Ánh mắt lập tức nhìn về phương hướng phía mũi tên lao tới, chỉ thấy một đám yêu tộc đang bay trên trời, một kẻ còn đang cầm cung tên với động tác giương cũng.

Không cần nghĩ cũng biết người bắn tên tuyệt đối là người này, mà thực lực của hắn… là Thông Linh cảnh.

Khó trách mũi tên bay nhanh như thế.

"Thân là yêu tộc, lại dám đi cùng nhân loại, tội chết". Tên yêu tộc kia âm thanh lạnh lùng vang lên.

Vừa dứt lời, đám yêu tộc khác cũng đưa lên cung tên giương cung bắn tới.

Xoạt.

Lạc Cảnh Thiên vòng bảo vệ trong nháy mắt bao phủ xung quanh đám người, hơn nữa hắn còn dâng ra một nửa ma lực để khiến vòng bảo vệ tự tồn tại cùng tăng lên phòng ngự.

Coong coong coong!

Mũi tên bắn vào vòng bảo vệ vang lên âm thanh chói tai.

"Lạc Thiên Y, giết hắn". Lạc Cảnh Thiên gương mặt âm trầm, nghiến răng nói.

Lạc Thiên Y không đáp lời, nhưng là nàng lại trong nháy mắt liền lao ra, hướng thẳng về phía tên yêu tộc kia.

"Các ngươi bảo vệ tốt bản thân cùng đám tiểu yêu". Lạc Cảnh Thiên đưa tiểu Nguyệt qua cho Tiêu Nhược Thủy đỡ lấy.

"Ngươi tính làm gì?". Sở Như Mộng cảm giác có chút giật mình hỏi.

Bên ngoài khí tức những tên yêu tộc kia cũng có ba tên là Thông Linh cảnh trở lên, bọn họ muốn phản kháng là rất khó, nhưng hiện tại Lạc Cảnh Thiên lại để bọn họ tự bảo vệ…

Lạc Cảnh Thiên không đáp, tay hắn bấm pháp quyết, một cảnh cổng không gian xuất hiện trước mặt hắn, hắn một bước đi qua, mà một giây sau, hắn xuất hiện phía sau đám yêu tộc, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh lẽo.