Chương 139: Gừng càng già càng cay

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 139: Gừng càng già càng cay

Trên đường, rất nhiều tên yêu tộc đều nhìn mấy người Lạc Cảnh Thiên với ánh mắt kỳ lạ, có chán ghét, có khó chịu, có thiện cảm, nhưng nhiều hơn là hiếu kỳ.

Lạc Cảnh Thiên yên lặng nhìn đám yêu tộc xung quanh, những người này thực lực không yếu, nhưng cũng không tính là mạnh. Chẳng qua, đám người này lại đang làm nghề nông? Tự cung tự cấp sao?!

Trải qua hết đường núi, đám người cuối cùng cũng đi vào ngôi làng này, nơi này thật sự quá đẹp. Nhìn qua cũng không có nhiều yêu tộc, nếu như dựa theo hắn suy đoán, có khoảng hơn hai ngàn yêu tộc sinh sống tại đây.

Con số này, có chút ít.

"Nơi… nơi này lại có hồ?". Đinh Tiểu Vân nhìn thấy bên cạnh một cái hồ nước, nàng liền sửng sốt lên tiếng.

"Oa, cái hồ này thật xinh đẹp, mặt nước giống như một tấm gương, thật thần kỳ". Tiêu Nhược Thủy kinh ngạc nói.

"Đi nhanh lên". Một tên yêu tộc lên tiếng.

Mấy người bất mãn nhìn hắn một cái, cũng không nói cái gì.

Rất nhanh, đám người được đưa tới một ngôi nhà nhỏ, tất cả đều làm bằng gỗ. Hơn nữa loại gỗ này cũng không tầm thường, nghe mùi thơm của nó liền biết.

Đám người Lạc Cảnh Thiên bị áp giải vào bên trong, mà bên trong, một ông lão đang ngồi đó. Không, đúng hơn là một yêu tộc lão giả, mái tóc đã bạc trắng, gương mặt có chút hiền hòa.

Không khó để nhận ra ông ta thuộc về Ngưu tộc, trên đầu ông ta cái sừng kia là minh chứng tốt nhất.

"Là các ngươi đột nhập vào đây?". Ông ta nhìn đám người Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.

"Thật xin lỗi vì đã quấy rầy ngài cùng thôn dân, chúng ta chỉ vô tình đi lạc vào đây mà thôi". Lạc Cảnh Thiên đi tới, khẽ cúi đầu nói.

Hắn lúc này xem như hiểu được đôi chút về nơi này, nơi này tuyệt đối không cùng bất kỳ thế lực nào bên ngoài nào có liên hệ, có thể nhìn ra được yêu tộc tại đây đơn giản chính là muốn rời xa trần thế, mà đám người họ là người ngoài, quấy rầy cuộc sống nơi đây.

Theo lý mà nói, họ là người sai, mà Lạc Cảnh Thiên trước giờ chính là như vậy, chỉ cần không phải kẻ thù, hắn sẽ dùng sự tôn trọng lớn nhất của mình cho đối phương, bất kể người đó có phải nhân loại hay không.

"Tiểu tử, rất lễ phép mà. Các ngươi từ đâu tới?". Ông lão kia khẽ cười, nhìn Lạc Cảnh Thiên đám người hỏi.

Lạc Cảnh Thiên tự thuật lại những gì cùng mấy tên yêu tộc kia nói, đương nhiên cũng có bổ sung thêm vài thứ.

"Là như thế sao? Các ngươi hẳn là nên cảm thấy may mắn vì tới được đây, nếu không chỉ sợ hiện giờ các ngươi cũng đã chết?". Ông lão kia nói.

"Có ý gì?". Sở Như Mộng nhướng mày hỏi.

Ông lão kia cười cười nhìn Sở Như Mộng một cái, ánh mắt mang theo một chút kỳ quái cùng tán thưởng. Cũng không có ý trách cứ lời nói vô lễ của hắn.

Sở Như Mộng bị ông ta nhìn nội tâm có chút run lên, mặc dù chỉ là một ánh mắt, nhưng bản thân hắn cảm thấy giống như mình bị nhìn thấu như thế.

"Cánh cửa kia dẫn tới rất nhiều nơi, ngoại trừ nơi này, những nơi khác nó dẫn tới đều là nơi sinh sống của yêu tộc. Ý ta là nếu các ngươi đi vào những nơi đó, bất kể mục đích gì, vô tình hay cố ý đều sẽ bị giết".

"Không phải nói yêu tộc cùng nhân loại ký kế hòa bình khế ước sao?". Tiêu Nhược Thủy kỳ quái nói.

"Là có ký kết, nhưng mà nếu như muốn, ngươi cho rằng yêu tộc sẽ không thống nhất đại lục sao? Phải biết nhân loại các ngươi năm đó là kẻ thù số một của yêu tộc. Chẳng qua họ không muốn mà thôi, một cái khế ước, tùy thời đều có thể xé bỏ. Nhân loại hiện giờ có thể chịu nổi một trận chiến sao?". Ông lão kia lạnh nhạt nói.

Mấy người Lạc Cảnh Thiên nghe thế, cả đám đều trầm mặc. Bởi vì ông ta nói là sự thật, quá khứ có ba vị cường giả mang nhân loại ra khỏi bờ vực diệt chủng, cũng nhờ họ mà yêu tộc cùng nhân loại mới lập ra hòa bình.

Nhưng mà hiện tại, những người kia đã chết, hòa bình khế ước chẳng khác nào một mớ giấy lộn. Nhân loại có thể chịu nổi một trận chiến với yêu tộc sao? Đáp án là: không!

"Như vậy, nơi này đây? Ngài nói nếu như tới những chỗ khác chúng ta đã chết, vậy còn chỗ này?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Ha ha, nơi này sao? Nơi này của chúng ta sẽ chào đón các ngươi, nếu như các ngươi dựa theo luật lệ tại đây". Ông lão cười lớn nói.

"Luật lệ? Nếu như không quá đáng, chúng ta sẽ ở lại". Lạc Cảnh Thiên nói.

Bọn họ chạy trốn tới đây, còn không phải tìm một nơi an ổn để sinh sống? Chỉ khi có nơi an ổn, như vậy họ mới có thể yên tâm tu luyện, sau đó quay trở lại báo thù.

"Rất đơn giản, chỉ cần săn giết một đầu cấp bốn ma thú làm tế phẩm, như vậy các ngươi có thể ở lại, đương nhiên còn có những luật lệ khác, nhưng nếu như điều đầu tiên làm không được, như vậy thì không có gì để nói tiếp". Ông lão khẽ cười đáp.

"Chúng ta muốn thương lượng một chút". Lạc Cảnh Thiên lên tiếng.

Thực tế, hắn có thể làm ra quyết định, nhưng hắn muốn xem ý kiến của người khác. Dù sao đây là một tập thể, mà không phải chỉ có đơn độc một mình hắn.

"Có thể". Ông lão cười nói.

Lạc Cảnh Thiên ra hiệu cho đám người đi ra ngoài nói chuyện, bên trong chỉ còn lại ông lão kia cùng mấy tên yêu tộc.

"Thôn trưởng, ngươi làm sao lại…". Tên yêu tộc dẫn đầu kỳ quái hỏi.

"Chúng ta Yêu Linh Thôn tình trạng bây giờ ngươi cũng biết chứ? Nơi này thức ăn càng ngày càng khan hiếm, mà ra ngoài tất nhiên sẽ bị người khác chèn ép".

"Có không biết bao nhiêu thế lực thèm khát nơi này ngươi không phải không biết, mà nhiều năm qua, chúng ta chỉ có thể co rúc trong này không dám ra ngoài, vì cái gì?".

"Mà mấy tên nhân loại kia, có thể đánh vỡ trạng thái này, tuy nhiên chúng ta không muốn gây chiến, nhưng cũng không phải quả hồng mềm cho người khác tùy thời nắm bóp".

"Đáng tiếc là các ngươi lại không ra sức, tìm một người kế nghiệp cũng không có, năm đó ta nhận mười tên đệ tử, hiện tại chỉ còn sót lại một mình ngươi. Thực lực của ngươi không yếu, nhưng nếu những tên nhân loại kia muốn, giết ngươi, không khó". Ông lão cười nói.

"Vậy ngài vì cái gì…".

"Ta nhìn ra được, những tên nhân loại kia giống như các ngươi, có một trái tim rất thiện lương. Nhưng họ lại có một thứ mà các ngươi không có".

"Là cái gì?!".

"Hận thù!". Ông lão nghiêm túc nói.

"Hận thù?!".

"Đúng thế, tuy nhiên họ che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị ta bắt được. Ngươi yên tâm, mấy tên nhân loại kia không phải hận yêu tộc chúng ta, ngươi tiếp xúc qua nhiều nhân loại, hẳn là nhìn ra được những người này tuổi tác".

"Thấp nhất chỉ có 17 tuổi, cao nhất không qua 20 tuổi. Mà thực lực, so với ngươi lại mạnh hơn một chút. Có thể nói họ là thiên tài trong thiên tài. Thiên tài chính là không thể ở chung, có thể khiến họ gom lại thành một đoàn, chỉ có hận mới làm được".

"Từ tên tiểu tử dẫn đầu có thể nhìn ra, ngươi đừng nhìn hắn thực lực chỉ có Luyện Linh cảnh, nhưng hắn cho ta cảm giác rất nguy hiểm. Có thể là người dẫn đầu đám thiên tài này, hắn thực lực lại kém đi nơi nào?".

"Hơn nữa, trong đó còn có người có một nửa huyết mạch yêu tộc đây". Ông lão đôi mắt lóe lên nói.

"Cái… bán yêu? Ta lập tức đi giết họ". Tên yêu tộc kia biến sắc, sau đó đằng đằng sát khí nói.

"Bình tĩnh một chút, tiểu nha đầu kia năm nay cũng có 15 - 16 tuổi, nếu như quá khứ tái diễn, thì nha đầu đó cũng sống không tới bây giờ. Hẳn là nha đầu này có thể kiểm soát lý trí của mình".

"Ngươi cũng đừng vọng động, cũng đừng lộ ra cái gì. Nha đầu này dấu rất sâu, nếu không phải ta có chút bản lĩnh, căn bản là nhìn không ra. Những yêu tộc khác, trừ khi nha đầu đó toàn lực chiến đấu, nếu không là chắc chắn nhìn không ra cái gì".

"Mà lại, ngươi cũng không phải đối thủ của nàng, mà ta thực lực sợ rằng chỉ nhỉnh hơn nha đầu đó một chút. Ta cũng không muốn để Yêu Linh Thôn gặp tai họa". Ông lão cảnh cáo nói.

"Ta hiểu được". Tên yêu tộc kia ngẩn ra, sau đó vội nói.

"Vậy thì tốt, ngươi cùng đừng lo lắng, những người này sẽ không gây bất lợi cho Yêu Linh Thôn, không cần đề phòng".

"Nếu như họ săn giết được cấp bốn ma thú, ngài sẽ để họ ở lại sao?".

"Đương nhiên, chúng ta chỉ cần cung cấp nơi ở cùng hoàn cảnh thanh bình cho họ, đổi lại để người trong thôn có những bữa ăn sung túc. Vì cái gì không làm?". Ông lão cười tươi như hoa nói.

Nếu Lạc Cảnh Thiên nghe được, nhất định sẽ nói: gừng càng già càng cay.

Quả nhiên, không có gì là đơn giản như mặt ngoài của nó cả. Ai biết được chỉ trò chuyện một chút, ông già kia lại có thể nhìn ra nhiều như thế?!