Chương 140: Lạc Cảnh Thiên âm hiểm một mặt
"Không phải là cảm thấy, đây là sự thật, ông ta là muốn lợi dụng chúng ta". Lăng Thiên Sở liếc mắt nói.
"Theo ta thấy, nơi này cường giả mạnh nhất cũng chỉ có ông ta, muốn hay không ta đem ông ta giải quyết?". Lạc Thiên Y nhìn Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Đúng vậy a, ta làm sao không nghĩ tới?". Hạ Thần bật thốt.
"Các ngươi đều nghĩ như vậy?". Lạc Cảnh Thiên nhìn đám người hỏi.
"Nơi này nếu như chỉ có mình ông ta thực lực mạnh nhất, như vậy đem ông ta giải quyết chiếm lấy nơi này không phải đơn giản hơn sao? Cần gì phải quan tâm mấy thứ luật lệ nơi này?". Lăng Thiên Sở nói.
"Ta đồng ý lời hắn nói". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
"Ngươi đây?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Sở Như Mộng hỏi.
"Tuy nhiên ta không đồng ý cách làm của họ, nhưng mà lời họ nói không phải không có lý". Sở Như Mộng đáp.
"Ý ngươi thế nào?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy hỏi.
"Ta? Các ngươi quyết định là được rồi". Tiêu Nhược Thủy ngẩn ra, sau đó nói.
"Không, ý kiến của ngươi rất trọng yếu, các ngươi đi theo ta, ta có trách nhiệm với tất cả mọi người. Chúng ta là một tập thể, ý kiến mỗi người đều như nhau. Không phải thực lực mạnh liền có thể quyết định hết thảy". Lạc Cảnh Thiên nghiêm túc nói.
"... Được rồi, vậy ta nói một chút. Các ngươi xem như ta nói mò là được". Tiêu Nhược Thủy nói xong, sau đó trầm ngâm một chút rồi nói tiếp.
"Ta nghĩ, không nên tại đây giết người, cũng không cần thiết đi tranh quyền lợi tại nơi này".
"Vì cái gì?". Hạ Thần khó hiểu hỏi.
"Thứ nhất, nơi này tính đi tính lại diện tích cũng chỉ có mấy chục km vuông. Chiếm được nơi này đối với chúng ta cũng không có lợi gì trong tương lai, diện tích nhỏ hẹp, tài nguyên ít ỏi. Các ngươi ban đầu cũng thấy được yêu tộc nơi này thế nào, thực lực mỗi người họ không phải rất cao. Ta không biết cụ thể, nhưng mà ta đoán những yêu tộc này hẳn là rất thiếu thốn tài nguyên tu luyện".
"Mà tên tộc trưởng kia cũng nói, hiện tại họ thiếu thốn thức ăn. Tuy nhiên không biết lời này là thật hay giả, nhưng ta nghĩ ít nhất tám phần là thật".
"Thứ hai chính là thân phận của chúng ta là nhân loại".
"Nơi này dân số ta nghĩ không tới hai ngàn người. Nếu như đặt ở nhân loại, thực lực cùng nhân số không nghi ngờ gì rất mạnh, nhưng chúng ta là đang ở yêu tộc. Ta nghe nói qua một chút, yêu tộc thường thường cũng sẽ đi ra săn giết ma thú, mà mỗi lần nhân số đều lên tới mấy trăm người".
"Tuy không biết cụ thể mỗi nơi có giống nhau hay không, nhưng yêu tộc nhân số so với nhân loại nhiều hơn gần như gấp 10 lần. Cho nên ta nghĩ mỗi một tộc quần hay bộ lạc đều lên tới con số hàng chục ngàn người".
"Hai ngàn người, có thể nói là cực ít".
"Giết thôn trưởng, đối với chúng ta mà nói hoàn toàn bất lợi, chúng ta là nhân loại, nếu như là yêu tộc có lẽ dễ nói, nhưng những yêu tộc này sẽ không nghe theo nhân loại, mà kết quả xấu nhất là chúng ta phải cùng gần hai ngàn yêu tộc chiến đấu".
"Thứ ba chính chúng ta hoàn toàn không biết gì về nơi này cùng xung quanh".
"Chúng ta chiếm đoạt nơi này, như vậy ai sẽ cho chúng ta làm việc? Làm sao tìm hiểu tình hình yêu tộc xung quanh? Làm sao biết chỗ nào nguy hiểm hay không?".
"Cuối cùng chính là, đây là địa bàn yêu tộc".
"Chúng ta giết thôn trưởng, như vậy tất nhiên phải giết toàn bộ yêu tộc tại đây. Chỉ cần một tên còn sống sóng, chúng ta đối mặt chính là hàng ngàn hàng vạn yêu tộc trả thù".
"Yêu tộc vốn đối với chúng ta không có hảo cảm gì, chúng ta còn trên địa bàn họ giết yêu. Kia đơn giản chính là khiêu khích. Hậu quả là gì, ta không cần nói các ngươi cũng hiểu đi?". Tiêu Nhược Thủy nghiêm túc nói.
Nghe thế, mấy người Hạ Thần đều sửng sốt, gương mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Lăng Thiên Sở càng là hơi thở phào một cái, may mắn là hắn chỉ nghĩ mà thôi, nếu thật làm như vừa rồi hắn nói, sợ rằng quãng thời gian còn lại đừng mong sống yên ổn.
Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn Tiêu Nhược Thủy có chút biến đổi, xem ra nàng chỉ là một người bình thường lại có thể duy trì một gia tộc tranh phong cùng các gia tộc khác, không phải không có lý do. Ánh mắt quả nhìn sắc bén, nhìn so với những người khác thấu triệt hơn nhiều.
"Như vậy… chúng ta lại nên làm gì?". Lạc Cảnh Thiên nhìn Tiêu Nhược Thủy hỏi.
Cả đám đều nhìn lấy nàng, chờ Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.
"Có hai con đường có thể đi. Thứ nhất chính là rời khỏi đây, nhưng chúng ta đối mặt chính là vô vàn nguy hiểm không rõ".
"Mà con đường thứ hai, là ở lại nơi này, dựa theo quy tắc nơi này sinh sống. Có nghĩa là, phải dựa theo quy tắc của người khác lập ra để tồn tại". Tiêu Nhược Thủy trầm giọng nói.
Cả đám đều trầm mặc. Sau một lúc lâu, Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
"Nếu không… chúng ta rời khỏi đây?".
"Đúng thế, ta cảm thấy yêu tộc hẳn không thể sống chung. Tính cách ta lại có chút táo bạo, ta sợ nhịn không được sẽ cùng họ xung đột". Hạ Thần lên tiếng.
"Ta nghĩ, chúng ta sẽ ở lại". Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên lên tiếng.
"Vì cái gì?!".
"Các ngươi là không muốn nghe lệnh của ngươi khác nên mới muốn rời khỏi, đúng chứ?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
Cả đám không nói, nhưng cũng không phủ nhận.
"Nhưng là các ngươi biết hay không, chúng ta ở lại, lợi ích chúng ta lấy được so với rời đi lớn hơn nhiều". Lạc Cảnh Thiên nhẹ giọng nói.
"Ngươi nói rõ chút, ta nghe không hiểu, lợi ích gì? Chúng ta được cái gì?". Lăng Thiên Sở nhíu mày hỏi.
"Chưa nói tới chúng ta được một nơi an ổn sinh sống, chúng ta còn có thể lợi dụng nó tìm hiểu về yêu tộc, biết được những nơi nguy hiểm, hiểu rõ tập quán của yêu tộc".
"Điều chúng ta cần chính là một nơi an toàn, mà nơi này hoàn toàn thỏa mãn những điều chúng ta muốn". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ngươi nói không sai, ta cũng có nghĩ tới. Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như chúng lợi dụng chúng ta, hay là chúng ta hết giá trị lợi dụng. Sau đó chúng liền đem chúng ta tới nơi nguy hiểm để hại chết chúng ta, như vậy phải làm gì?". Sở Như Mộng nhíu mày hỏi.
"Ngươi quên rồi? Nếu như thật sự có chuyện đó, ta hoàn toàn có thể đem các ngươi trốn vào không gian kính, sau đó trở lại báo thù. Không phải các ngươi ban đầu muốn giết tên thôn trưởng sao? Nếu như đến lúc đó, các ngươi liền tùy tiện giết không phải tốt sao?".
"Về phần mấy cái luật lệ kia, nơi nào mà không có luật lệ? Luật lệ là để duy trì ổn định, họ cũng sẽ không dám làm cái gì quá đáng. Hơn nữa ta cũng sẽ đưa ra điều kiện, dù sao hiện tại, mặt ngoài là chúng ta bị lợi dụng, nhưng thực chất là họ cần chúng ta, nếu không cũng sẽ không yêu cầu chúng ta săn giết cấp bốn ma thú".
"Hơn nữa, ta cảm thấy nơi này bị những yêu tộc khác nhắm tới. Nếu không với thực lực của ông ta, hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài săn giết ma thú".
"Mà lại các ngươi có để ý sao, đoạn đường chúng ta đi đều có thể bắt gặp yêu tộc đang làm nông, thứ mà chỉ có nhân loại chúng ta mới làm. Như vậy hẳn là nơi này cực kỳ thiếu thốn lương thực".
"Chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng điều này đảo khách thành chủ, đem quyền chủ động đưa vào tay chúng ta. Nếu như thật sự như ta suy đoán, các ngươi nghĩ, một khi chúng ta đem nguồn thức ăn, tài nguyên tu luyện làm nơi phát ra cho những yêu tộc này, kết quả sẽ thế nào?".
"Như vậy họ chỉ có thể nghe theo chúng ta, mà không phải chúng ta nghe theo họ". Lạc Cảnh Thiên nhếch miệng nói.
Sở Như Mộng khóe miệng nhất thời co giật, con hàng này quả nhiên đủ âm hiểm. Nhìn ra nhiều thứ như vậy, còn tính sẵn đối sách. May mắn năm đó không có cùng hắn trở mặt thành thù, nếu không sợ rằng mình bị bán cũng không biết.
Tiêu Nhược Thủy ánh mắt nhìn Lạc Cảnh Thiên có chút rung động, lại mang theo một tia thưởng thức cùng tò mò.
Mà mấy người khác, tuy nhiên không có nghĩ nhiều như hai người kia, nhưng là cũng âm thầm quyết định không nên đắc tội con hàng này, quá mẹ nó âm hiểm.