Chương 145: Thí nghiệm khắc ấn trên cơ thể
"Ta, Lạc Thiên Y cùng ngươi đi. Những người khác ở lại đây". Lạc Cảnh Thiên quay người nhẹ giọng nói.
"Nếu không để ta cùng đi với các ngươi?". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.
"Không cần, ba người chúng ta là có thể, các ngươi ở lại cẩn thận, tốt nhất không nên rời khỏi nơi này". Lạc Cảnh Thiên đáp.
"Các ngươi dự định đi bao lâu?".
"Không lâu, nếu như trong ngày chúng ta chưa trở lại, các ngươi nên chuẩn bị tâm lý". Lạc Cảnh Thiên nói.
"Ngươi nói đùa chứ? Các ngươi làm sao chết được". Hạ Thần hiển nhiên không tin.
"... Ngươi đầu óc vào nước? Hắn nói là chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu, chỉ dựa vào hắn một cái không gian kính, ai làm gì được họ?". Đinh Tiểu Vân nhịn không được lên tiếng.
Con hàng này cũng quá đần đi?!
"Được rồi, chúng ta đi, các ngươi cần thận". Lạc Cảnh Thiên nói xong liền rời đi.
Lạc Thiên Y cùng đám tiểu yêu nói vài lời, sau đó liền đi theo Lạc Cảnh Thiên cùng Sở Như Mộng.
"Ngươi muốn làm gì? Sao lại để họ ở lại cùng nhau?". Sở Như Mộng nhíu mày hỏi.
"Đúng thế, những tên kia quá nguy hiểm, chẳng may chúng đem đám nhóc giết hết phải làm sao?". Lạc Thiên Y cũng lên tiếng.
"Ngươi muốn nghe lời nói thật?". Lạc Cảnh Thiên Dừng lại. Quay người nhìn chằm chằm Lạc Thiên Y hỏi.
"... Ngươi nói".
"Ta phải công nhận một điều rằng, họ nói đúng. Tuy nhiên ta đồng ý cho ngươi nhận lấy đám tiểu yêu kia, nhưng là mấy người Hạ Thần mới thật sự là đồng đội của chúng ta".
"Tuy ta làm thế vì ngươi, nhưng cũng cần cho họ một cái công bằng. Ta muốn cho họ lựa chọn, là giết hay bỏ, tùy vào bọn họ. Cũng đừng nói với ta đó chỉ là những đứa trẻ, trong mắt ta chúng so với những người tại Yêu Linh Thôn càng nguy hiểm hơn".
"Ngươi nên nhớ, chúng là yêu tộc, từ nhỏ đến lớn liền được giáo dục đối với nhân loại chúng ta thái độ như nào. Ngươi là ngoại lệ, nhưng chúng ta đây? Ta làm đội trưởng, cần vì toàn cục xem xét. Ta đồng ý ngươi, không có nghĩa ta sẽ từ bỏ bọn họ".
"Hiểu được chứ?". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng nói.
"... Ngươi đối với yêu tộc như thế đề phòng sao?". Lạc Thiên Y có chút buồn bã nói, mặc dù nàng bề ngoài là nhân loại, nhưng huyết mạch của nàng lại có một nửa yêu tộc, không ai thay đổi được điều này.
Cũng chính vì thế đám tiêu yêu kia mới đối với nàng phá lệ thân thiết. Nhưng đối với mấy người Lạc Cảnh Thiên lại đề phòng có thừa.
"Không, nếu như là yêu tộc trưởng thành, ta sẽ trực tiếp giết, mà không phải đi đồng ý cách làm của ngươi. Nhiêu đây chẳng lẽ chưa đủ". Lạc Cảnh Thiên lạnh nhạt nói.
Lạc Thiên Y nghe thế không lên tiếng, bơi vì nàng không phản bác được, đây chính là hiện thực. Hắn lại không phải là gì của nàng, muốn để hắn vì nàng làm tất cả như Lạc Cảnh Điềm, làm sao có thể chứ?!
"Ngươi a. Nếu như đám người Hạ Thần thật sự giết đám tiểu yêu đây?". Sở Như Mộng thở dài khẽ lắc đầu hỏi.
"Như vậy họ liền không còn là người của chúng ta. Tuy nhiên ta đồng ý cách làm đó, nhưng ta lại không chấp nhận được việc họ làm trái những gì ta nói trong trường hợp này". Lạc Cảnh Thiên đáp.
"Cho nên, ngươi là đang cho bọn họ đào hố?". Sở Như Mộng khóe miệng giật giật.
"Phải xem họ có nhìn ra hay không". Lạc Cảnh Thiên nhún vai đáp.
"Dùng mấy tên tiểu yêu làm đại giới, cái hố này… nhảy xuống liền bất hạnh a, đủ âm hiểm. Có ta một phần phong cách làm việc". Sở Như Mộng cười cười nói.
Trừ khi thật sự có ma thú công kích hay yêu tộc xuất hiện, nếu không những đứa trẻ kia chết đi, tội này đám người Hạ Thần liền trốn không thoát. Mà theo hắn nghĩ, nếu những người kia làm thế, Lạc Cảnh Thiên chắc chắn sẽ đuổi họ đi, nếu như họ mang theo thù hận rời đi, như vậy tuyệt đối sống không qua một giây.
Còn nếu như là ngược lại, sống tại nơi như này, chẳng khác nào tự sát.
Cái hố này thật đúng là… ác độc.
"Ha ha, ta nghĩ còn chưa đủ một phần, ta cũng không có can đảm như ngươi". Lạc Cảnh Thiên châm chọc nói.
"Cũng đúng, ta nhưng là độc nhất vô nhị". Sở Như Mộng tự luyến nói.
Về phần can đảm kia là cái gì, đương nhiên chính là nữ trang nha.
Chỉ có điều, Lạc Thiên Y lại nghe không hiểu, rõ ràng từng câu từng chữ đều hiểu, nhưng chính là nghe vào lại không hiểu.
Rất nhanh, thời gian liền trôi qua nửa ngày. Lạc Cảnh Thiên đám người tìm thấy không ít ma thú, nhưng đa phần đều là cấp ba trở xuống, cũng có phát hiện qua hơn chục con cấp bốn, nhưng đều là loại khó chơi, không thì là phi hành ma thú, đơn giản chính là khó giết.
Cuối cùng mấy người Lạc Cảnh Thiên trở về tay không, cũng chỉ kéo theo một con cấp hai ma thú trở lại làm bữa ăn khuya.
Vừa trở về, mấy người Lạc Cảnh Thiên liền thấy đám người Hạ Thần đang cùng đám tiểu yêu chơi đùa.
Thấy cảnh này, hắn nhịn không được khóe miệng co rút lại một chút, vốn cho rằng đám người này một là giết, hai là giết xong chế tạo giả tượng về một cuộc tấn công, không thì chính là ghẻ lạnh đám tiểu yêu.
Nhưng mà hiện tại…
Quấy rầy, là ta nghĩ nhiều.
Ha ha ha.
Nhìn gương mặt của Lạc Cảnh Thiên, Sở Như Mộng liền đoán được hắn nghĩ gì, hắn nhịn không được phá lên cười.
"Các ngươi trở lại rồi, có tìm được ma thú cấp bốn không?". Tiêu Nhược Thủy thấy mấy người Lạc Cảnh Thiên liền lên tiếng hỏi.
Hạ Thần cùng Lăng Thiên Sở bỗng nhiên gương mặt đỏ lên, Đinh Tiểu Vân thì cười tươi như hoa.
Mà sự thật chính là…
Sau khi đám người Lạc Cảnh Thiên rời đi, mấy người Hạ Thần cũng không có cùng đám tiểu yêu nói cái gì. Nhưng mà ai biết được đám tiểu yêu này lớn gan, lại dám tới cùng mấy người họ trò chuyện.
Cuối cùng chính là sau nửa giờ, đám người Hạ Thần trực tiếp bị đám tiểu yêu bắt làm tù binh. Thật sự là quá đáng yêu.
Nhất là một con tiêu yêu hồ tộc cùng thỏ tộc. Gương mặt không những đáng yêu, nụ cười càng là khiến người khác không nổi lên được tâm tư chán ghét nào.
Thế là sau một hồi, mấy người Hạ Thần liền trở thành một đám ca ca tỷ tỷ hiền lành đáng yêu.
Mà khi biết được sự việc này, Lạc Cảnh Thiên nhất thời che mặt. Đây chính là uy lực của nhan trị thế giới sao? Ngay cả võ giả thế giới cũng bị ảnh hưởng? Quả nhiên nhan trị cao thật muốn làm gì thì làm.
Đem con cấp hai ma thú ném cho Đinh Tiểu Vân đám người để họ đem nướng lên, Lạc Cảnh Thiên mấy người liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Ngươi đang làm cái gì?". Tiêu Nhược Thủy nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên ngồi dùng chủy thủ khắc hình thù kỳ quái trên cánh tay, nàng liền giật mình thốt lên.
"Không có gì, ngươi không cần lo lắng". Lạc Cảnh Thiên cười đáp.
Nếu như là lúc đầu, hắn sẽ không điên rồ đi làm chuyện này, nhưng sau khi vận dụng trên nhiều loại vật liệu khác nhau, độ thuần thục tăng lên tới trình độ nhất định, hắn mới trực tiếp hạ thủ trên cánh tay mình.
Đây gọi là Ma Văn Khắc Ấn Pháp. Là lợi dụng ma lực, khắc vào một cái vật liệu như vũ khí hay trang phục, vẽ ra ma văn, khiến cho thứ được khắc lên ma văn có uy lực nhất định.
Nhưng thứ đó gọi là ma pháp vật phẩm.
Mà Lạc Cảnh Thiên lúc này chỉ biết duy nhất một loại khắc ấn - kiên cố.
Như trên Du Long Phiến cũng có kiên cố khắc ấn. Nhưng loại khắc ấn kia so với hắn làm ra mạnh hơn nhiều lắm, hắn hiện tại chỉ muốn tăng lên lực phòng ngự của bản thân mà thôi. Hay nói trắng ra chính là đang thí nghiệm trên thân thể mình.