Chương 141: Đáp ứng, bắt đầu săn giết ma thú

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 141: Đáp ứng, bắt đầu săn giết ma thú

"Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?". Lạc Cảnh Thiên thấy đám người ánh mắt quái dị nhìn mình, hắn liền khó hiểu hỏi.

"Ha ha, ngươi cứ nói đi?". Sở Như Mộng cười lạnh nói.

"Các ngươi thật khó hiểu". Lạc Cảnh Thiên bĩu môi nói, hắn đoán ra được một chút mấy người này nghĩ gì, nếu không phải hoàn cảnh bức ép, ta sẽ sử dụng mấy thủ đoạn này? Cái này còn không phải vì các ngươi? Một đám không biết tốt xấu.

"Đã nói xong, kia liền đi vào đi". Lạc Thiên Y nói.

"Được, các ngươi không cần lên tiếng, ta sẽ tự cùng ông ta bàn bạc điều kiện". Lạc Cảnh Thiên nói.

Đám người nghe thế khẽ gật đầu.

Mang theo đám người lần nữa đi vào trong phòng, lúc này ông lão thôn trưởng kia vẫn ngồi đó, mỉm cười nhìn lấy bọn họ.

"Ngươi nói, chỉ cần chúng ta săn giết một đầu cấp bốn ma thú mang về, liền có thể ở lại?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.

"Đúng vậy, chỉ cần một đầu cấp bốn ma thú là được. Các ngươi mang về, như vậy liền có thể ở lại". Thôn trưởng nói.

"Ta muốn biết, nếu chúng ta ở lại, như vậy chúng ta sẽ phải làm gì? Cái việc ra ngoài săn giết ma thú này hẳn là có thời gian cố định chứ? Cũng đừng nói với ta cái gì mà chờ mang về cấp bốn ma thú mới cùng chúng ta nói". Lạc Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.

"Hỗn láo, ngươi lại dám cùng thôn trưởng nói như thế?!". Tên yêu tộc đứng bên cạnh quát lên.

"Thứ nhất, ta không phải là ngươi của thôn các ngươi, càng không phải yêu tộc. Cho nên cũng đừng mong ta tỏ ra cái gì là tôn trọng. Tôn trọng thứ này chỉ xây dựng trên cơ sở hai bên tin tưởng lẫn nhau. Thật đáng tiếc là các ngươi lại không có khiến chúng ta tin tưởng".

"Thứ hai, trước khi chúng ta ở lại nơi này, ngươi tốt nhất ăn nói cẩn thận một chút. Chúng ta là nhân loại, mà các ngươi là yêu tộc. Yêu tộc các ngươi đối với nhân loại chúng ta như nào ngươi hẳn là biết rõ. Cho nên, ngươi nếu như lại dám lớn tiếng với ta lần nữa, ta không ngại tạo ra cho nơi nay một cuộc thảm sát đâu. Tin tưởng ta, ta có năng lực làm chuyện này". Lạc Cảnh Thiên lạnh giọng nhìn tên yêu tộc kia nói.

"Ngươi!".

"Tiểu Ngưu, đủ rồi". Thôn trưởng nhìn tên yêu tộc kia trầm giọng nói.

Tên yêu tộc kia nghe thế, hận hận nhìn Lạc Cảnh Thiên, sau đó không nói thêm cái gì.

"Ngươi nói không phải không có lý, nhưng mà ta phải thanh minh trước, ban đầu ta nói qua, chúng ta nơi này là yêu quý hòa bình. Cho nên đối với nhân loại hay yêu tộc, thái độ của chúng ta vẫn luôn là hữu hảo".

"Hơn nữa nơi này đại bộ phận cây trồng đều là do nhân loại cung cấp, cho nên việc ngươi nói tại nơi này sẽ không xảy ra".

"Ta cũng nói thẳng, chúng ta nói này đang thiếu thốn thức ăn, bên ngoài có quá nhiều yêu tộc muốn xâm chiếm nơi này, đáng tiếc chúng nhiều năm qua ngay cả cửa vào cũng tìm không thấy".

"Mà chúng ta cũng bị vây tại đây, nơi này là một cái tiểu thể giới, do một tên cường giả trước khi chết đem Vực của mình phóng thích ra ngoài tạo ra".

"Cho nên bên ngoài muốn vào hoàn toàn không có khả năng, bởi vì chìa khóa ra vào nơi này nắm giữ tại tay ta. Các ngươi đi vào đây chẳng qua chỉ là may mắn, năm đó ta cũng từ nơi đó tới đây".

"Nói trắng ra là, chúng ta nơi này chính là những yêu tộc chán ghét cách làm của yêu tộc, cho nên mới tới nơi này. Ban đầu chúng ta tìm kiếm thức ăn rất dễ dàng, nhưng mà hơn ba mươi năm trước, chúng ta bị phát hiện".

"Cho nên mới bị vây tại đây không ra được. Thức ăn càng ngày càng cạn kiệt…".

"Chờ một chút". Không chờ lão thôn trưởng nói xong, Lạc Cảnh Thiên liền lên tiếng cắt đứt.

Hắn không qua quan tâm những chuyện xưa kia của ông ta hay là nơi này. Nhưng mà hắn lại nghe thấy, nơi này bị yêu tộc bức ép trốn tại đây hơn ba mươi năm không ra ngoài?!

Xem ra cùng hắn đoán có chút giống nhau.

"Ngươi trực tiếp nói ở lại nơi này có những luật lệ nào đi. Đừng nói những thứ kia, ta nghe không hiểu, cũng lười nghe". Lạc Cảnh Thiên nói.

"... Được rồi, ở lại nơi này, bất kỳ người nào cảnh giới từ Ngự Linh cảnh trở lên, mỗi tháng phải ra ngoài săn giết ma thú một lần. Về những luật lệ khác cũng không nhiều, chẳng qua chỉ cần chú ý là không được động thủ trong thôn, không được tranh đoạt tài nguyên trong thôn, và quan trọng nhất là, ban đêm không được sử dụng linh lực". Lão thôn trưởng nói.

"Những thứ kia ta có thể hiểu được, nhưng cái cuối cùng, ban đêm không được sử dụng linh lực? Vì cái gì?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.

"Bởi vì nơi này cùng chỗ khác khác biệt, ban đêm trên bầu trời sẽ có những tinh vân kỳ lạ, nó đối với bất kỳ thứ gì cũng không có ảnh hưởng, nhưng là đối với linh lực, ngươi sử dụng linh lực sẽ bị nó hút cạn huyết nhục. Ngươi bị như thế không phải số ít, cho nên luật lệ này không phải vì lợi ích của thôn, mà là vì chính bản thân các ngươi".

"Về phần muốn các ngươi săn giết cấp bốn ma thú, chẳng qua chỉ là để cho thôn dân một câu trả lời. Chung quy các ngươi là nhân loại, tuy nhiên yêu tộc chúng ta tại nơi này đối với nhân loại không phải như những yêu tộc khác, nhưng cũng không tính là thân thiện".

"Chỉ khi các ngươi mang lại lợi ích cho họ, họ mới chấp nhận các ngươi". Lão thôn trưởng nói.

Lạc Cảnh Thiên khẽ gật đầu, tuy nhiên lời nói của ông ta hắn chỉ tin có ba phần, nhưng mà bên ngoài cũng không thể biểu hiện ra đi? Dù sao trước tiên cứ đáp ứng trước, sau đó từ từ tìm hiểu xem nơi này thế nào rồi tính sau.

"Có thể, chúng ta đồng ý những thứ ngươi nói, như vậy để đỡ tốn thời gian, làm phiền dẫn chúng ta tới nơi săn giết ma thú". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Không nghỉ ngơi một chút sao?".

"Không cần".

"Tốt, như vậy các vị mời theo ta". Lão thôn trưởng nói xong liền đứng dậy dẫn đường.

Rất nhanh, đám người liền tới cái hồ duy nhất tại đây, ngay tại trung tâm hồ, nơi này có một cái đảo nhỏ, dài rộng vào khoảng 16m vuông, mà bên trên đảo có một cái gương lớn, nhưng mà mặt gương lại không có.

Chỉ thấy lão thôn trưởng từ trong người lấy ra một cái hộp kỳ lạ, ông ta mở hộp ra, lấy ra một cái đồ vật hình tròn.

Ngay khi nhìn thấy thứ kia, Lạc Cảnh Thiên ánh mắt liền co rút lại, bởi vì thứ kia cực kỳ giống với la bàn. Nhưng nếu thật sự là la bàn, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà bên trên lại khắc nhiều ký tự cổ ngữ.

Đây chính là một cái vật phẩm ma pháp a.

Thế giới này thật có pháp sư? Làm sao hắn lại chưa từng nghe thấy đây? Chẳng là lẽ tên đồ đệ kia của Thượng Cổ Tôn Giả?.

Lão thôn trưởng đặt cái la bàn lên chính giữa chiếc gương, nhưng lạ lùng thay là khi ông ta buông tay, nó lại không có rơi xuống. Mà cái kim trên la bàn bỗng nhiên xoay tròn, sau đó một đạo ánh sáng chiêu xuống mặt hồ nước.

"Tốt rồi, các ngươi nhảy xuống dưới hồ là có thể đến nơi cần đến, cầm lấy thứ này, khi săn giết được ma thú, có thể bóp nát nó, ta sẽ biết được". Lão thôn trưởng đưa cho Lạc Cảnh Thiên một viên bi kỳ lạ nói.

Lạc Cảnh Thiên đón lấy, viên bi này rất mềm mại, nhưng làm hắn chú ý nhất chính là đường vân trên viên bi. Đây vốn không phải thứ bình thường, rất có thể là ma pháp sinh vật đản sinh ra.

Ánh mắt hắn nhìn lão thôn trưởng đầy vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh liền thu liễm lại.

Trước giải quyết xong chuyện trước mắt rồi tìm hiểu những thứ này sau.

Hắn đem bàn tay chạm xuống mặt hồ, nhưng cũng không chạm vào nước, giống như có một vùng không gian dưới mặt nước như thế. Tuyệt đối là cổng không gian, không sai vào đâu được.

"Được rồi, như vậy chúng ta đi". Lạc Cảnh Thiên đáp một tiếng, sau đó thả người nhảy xuống.

Đám người Hạ Thần thấy vậy cũng nhảy theo sau. Rất nhanh họ liền biến mất dưới hồ.



Đám người Lạc Cảnh Thiên xuất hiện trong một khu rừng, nhìn xung quanh, phát hiện không có nguy hiểm gì, mấy người Hạ Thần mới thở phào một hơi. Họ là thật sợ lão thôn trưởng hố bọn họ, may mắn không có thứ gì đáng sợ xuất hiện.

"Nơi này rất nguy hiểm". Lạc Thiên Y nói.

"Ta biết, dưới mặt đất cách chúng ta hai trăm mét có một con cấp bốn Xuyên Sơn Giáp đang ngủ say, các ngươi cẩn thận một chút, đừng đánh thức nó". Lạc Cảnh Thiên nói.

Ngay khi tới đây, hăn tinh thần lực liền đã khuếch tán ra xung quanh thám thính rồi.

"Xuyên Sơn Giáp? Thứ đó cùng đừng trêu chọc tốt hơn". Đinh Tiểu Vân nói.

Dù sao Xuyên Sơn Giáp làn da có thể ngạnh kháng Thông Linh cảnh toàn lực một kích, Ngự Linh cảnh hoàn toàn không có khả năng tạo ra nguy hiểm cho nó. Mà lại nó thù rất dai, chẳng may dây vào nó, như vậy phiền phức liền lớn.