Chương 142: Chế tạo cạm bẫy

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 142: Chế tạo cạm bẫy

"Ngươi làm cái gì?". Lăng Thiên Sở quái dị nhìn Hạ Thần hỏi.

Đám người ánh mắt lúc này cùng hắn cũng không có khác biệt gì, bởi vì Hạ Thần động tác giống như một tên đạo tặc như thế, lén la lén lút sợ tạo ra động tĩnh. Nhìn vô cùng quái dị.

"Các ngươi không phải nói không trêu chọc nó sao? Ta sợ ta di chuyển sẽ tạo ra sự chú ý cho nó". Hạ Thần ngẩn ra đáp.

Đám người: …

Thần mẹ nó gây sự chú ý, ngươi lỗ tai có vấn đề sao? Nó ở bên dưới 200m a, ngươi đi bộ động tĩnh cũng không có ảnh hưởng đến nó, ngươi cho rằng mình nặng vạn cân hay sao?.

Muốn không gây chú ý ngươi tốt nhất là bay lên, ngươi mẹ nó giống như một tên đạo tức lén la lén lút là thế nào?!

"Đừng lên tiếng". Lạc Thiên Y bỗng nhiên lên tiếng.

Đám người giật mình, cả đám đều nín thở nghe ngóng xung quanh, nhưng lại không phát hiện được gì, bao gồm cả Lạc Cảnh Thiên. Hắn tinh thần lực tuy nhiên có thể thám thính xung quanh, nhưng mà phạm vi nhiều nhất cũng chỉ có mấy trăm mét, mà Lạc Thiên Y vực bao phủ lên tới một cây số. Cho nên cảm nhận được nguy hiểm nhanh nhất không ai khác chính là Lạc Thiên Y.

"Bên kia có chiến đấu". Lạc Thiên Y chỉ về một phía nói.

Lạc Cảnh Thiên nghe thế, nhìn đám người một cái, sau đó liền chạy về hướng kia. Mà những người khác thấy thế cũng chạy theo.

Ngay khi chạy tới, hắn liền phát hiện có một đám yêu tộc mấy chục người đang bao vây lấy một đàn Thủy Ngưu.

Đám ma thú này cấp bậc không cao, cao nhất cũng chỉ có cấp ba. Có hơn 10 con tạo thành một đàn. Mà đám yêu tộc kia chính là đang săn giết chúng.

"Đám yêu tộc này thực lực không cao, cao nhất mới chỉ có Ngự Linh cảnh trung cấp. Nếu như có Thông Linh cảnh, chỉ sợ ta đã bị phát hiện". Lạc Thiên Y nói.

"Giống như cũng không nguy hiểm như các ngươi nói đi?". Hạ Thần nghi ngờ nói.

"Nếu không ngươi thử lớn tiếng hét lại thêm một lần? Ta nghĩ ngươi khẳng định sẽ có câu trả lời". Lăng Thiên Sở châm chọc nói.

Nơi này là nơi nào chưa rõ, nhưng mà có cấp bốn ma thú tồn tại, chứng tỏ nơi này là nơi sinh sống của ma thú. Tên ngu ngốc này lại bảo không nguy hiểm?!

Đám yêu tộc vây công một bầy Thủy Ngưu rất nhanh liền đem đám ma thú đoàn diệt, sau đó đều mang theo chiến lợi phẩm rời đi.

"Bám theo không?". Sở Như Mộng hỏi.

"Không, trước tìm hiểu xem nơi này là nơi nào đã". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Làm sao tìm hiểu?".

"Bắt yêu tộc". Đinh Tiểu Vân lên tiếng.

Mấy người Hạ Thần ngẩn người nhìn về phía nàng.

"... Ta nói sai gì rồi?". Đinh Tiểu Vân bị đám người nhìn chằm chằm khiến nàng có chút hoảng hốt.

"Không, ngươi nói đúng, đây là ý hay". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Làm thế nào?".

"Tiểu Y Y, ngươi đi xung quanh tìm kiếm xem có yêu tộc nào không, nhân số dưới 10 người, thực lực thấp hơn ngươi là được. Tìm được trực tiếp trở về thông báo ta. Hạ Thần, Lăng Thiên Sở, Sở Như Mộng, Đinh Tiểu Vân bốn người các ngươi đi xung quanh tìm hiểu địa hình nơi này, tốt nhất là bay lên trời cách mặt đất năm trăm mét, sau đó nhớ kỹ địa hình rồi vẽ lại bản đồ. Mỗi người một hướng".

"Gặp được nguy hiểm mau chóng trở lại, không cần quản chuyện khác". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Còn ngươi làm gì?". Lăng Thiên Sở hỏi.

"Ta muốn xây dựng một nơi ở tạm thời, cho nên cần đặt bẫy đề phòng. Chúng ta không biết sẽ ở lại nơi này bao lâu, hoặc gặp được nguy hiểm gì. Cho nên một nơi ở lại rất quan trọng". Lạc Cảnh Thiên đáp.

"Còn nàng?". Hạ Thần chỉ Tiêu Nhược Thủy nói.

Cả đám đều quay đầu nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy khinh bỉ.

"Các ngươi có ý gì?". Hạ Thần nhịn không được tức giận nói.

"Ý gì? Ngươi mẹ nó cùng nàng so đo? Nàng chỉ là một ngươi bình thường, ngươi mẹ nó lăn tăn cái gì? Không mắt mặt sao?". Lăng Thiên Sở châm chọc nói.

Lạc Cảnh Thiên liếc xéo Lăng Thiên Sở một cái, nhìn như con hàng này là đang vì Tiêu Nhược Thủy nói chuyện, nhưng ở đây không ai là người ngu, làm sao nghe không ra lời ẩn ý bên trong?.

Còn không phải vì Tiêu Nhược Thủy không có thực lực, lại vướng víu. Hiển nhiên sẽ có người bất mãn.

Bất quá Lạc Cảnh Thiên cũng không lên tiếng bảo vệ, sự thật chính là như vậy, tác dụng của Tiêu Nhược Thủy không phải ở phần chiến đấu, mà là hậu cần.

Có thể quản lý một gia tộc lớn mạnh, dù cho có người bảo vệ, nhưng năng lực của nàng không thể bàn cãi. Mang theo Tiêu Nhược Thủy không phải không có tác dụng, tác dụng của nàng là về sau.

Lạc Cảnh Thiên biết muốn cùng thánh địa đối kháng, chỉ dựa vào một mình hắn là không thể nào, cho nên hắn muốn xây dựng thế lực của chính mình, ít nhất có thể cùng hạ tầng của thánh địa ngang nhau đối bính thực lực. Mà Tiêu Nhược Thủy là nhân tuyển quản lý thích hợp nhất.

Hắn bản thân là không có thiên phú về mảng này, Hạ Thần đơn thuần chính là một kẻ có tính cách táo bạo, Lăng Thiên Sở lòng dạ nhỏ hẹp, Sở Như Mộng tuy nhiên có thể, nhưng hắn càng là mạnh về phương diện bầy mưu tính kế, về quản lý hiển nhiên không bằng Tiêu Nhược Thủy.

Lạc Thiên Y càng không cần phải nói, Huyết Sắc Mân Côi đều là nàng tự huyễn hóa ra, muốn chơi như nào không được? Đinh Tiểu Vân chỉ mạnh về kinh doanh, đưa vào tay ai cũng không thể cùng Tiêu Nhược Thủy so sánh.

Mà Lạc Cảnh Thiên không lên tiếng bênh vực, bởi vì hắn hiện tại cùng Tiêu Nhược Thủy còn chưa có thân tới mức này. Dù sao hiện tại nàng xác thực không có tác dụng gì, vì nàng cùng đám người này mâu thuẫn, không đáng.

"Được rồi, các ngươi mau đi đi, trong vòng một giờ, bất kể thăm dò như nào cũng phải trở về". Lạc Cảnh Thiên phất tay nói.

Đám người không nói gì, quay người liền bay lên rời đi.

Tiêu Nhược Thủy tuy nhiên có chút bực bội cùng chán nản, nhưng nàng cũng không có biểu hiện ra, nàng là người rất lý trí, biết rõ lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói.

"Không tức giận chứ?". Lạc Cảnh Thiên nhìn thấy đám người rời đi liền nhìn Tiêu Nhược Thủy hỏi.

"... Không có". Tiêu Nhược Thủy hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu đáp.

"Không có thì tốt, ngươi ở lại đây đừng đi đâu, ta đi xung quanh tìm một chút đồ vật, yên tâm, chỉ khoảng trăm mét thôi". Lạc Cảnh Thiên nói.

"Tốt".

Lạc Cảnh Thiên nói xong liền đứng dậy, hắn muốn tìm một chút đồ vật làm nguy trang, mặc dù ma lực có thể ẩn dấu đi, nhưng đó là trong tình huống nằm trong khống chế, ma lực mà mất khỏi khống chế sẽ phát sáng.

Loay hay một lúc, Lạc Cảnh Thiên liền trở lại, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một đống lá cây, đá vụn… sau đó liền bắt đầu ngồi xuống chế tạo bẫy rập.

Mặc dù pháp sư đối với những thứ này không phải rất có nghiên cứu, nhưng mà làm một chút bạo phát cao bẫy rập ma pháp là vẫn có thể.