Chương 138: Yêu Linh Thôn

Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư

Chương 138: Yêu Linh Thôn

Hắn trong lòng vẫn luôn đề phòng lấy hai người họ, sống nhiều năm như vậy, hắn sẽ không tin vào báo đáp ân tình bốn chữ này. Nhất là tại trong cái xã hội như hiện nay.

Nói Lạc Cảnh Thiên giả nhân giả nghĩa cũng không quá đáng, dù sao hắn xác thực cứu mấy người này vì có mục đích riêng, ban đầu chính là vì muốn củng cố địa vị của mình, về sau lại là muốn họ phục vụ cho mình. Nói hắn như vậy, xác thực không quá.

Nhưng mà, vậy thì tính sao?!

Chỉ cần không thẹn với lòng, chỉ cần có thể có thực lực san bằng thánh địa, cho dù đồ sát cả một tòa thành hắn cũng làm, huống chi hắn cũng kém chút tự tay tạo ra một tòa thành cao cấp sụp đủ đây?!

Rất nhanh thời gian liền đến, Lạc Cảnh Thiên cùng Lạc Thiên Y liền trở về lại chỗ cũ, lúc này những người khác đã sớm ở chỗ cũ đợi bọn họ. Thấy hai người trở về, đám người Hạ Thần liền vội hỏi.

"Các ngươi bên đó thế nào?".

"Không phát hiện cái gì, ngay cả ma thú cũng không có". Lạc Cảnh Thiên lắc đầu nói.

"Bên chúng ta cũng vậy". Sở Như Mộng nói.

"Chúng ta cũng thế".

"Ta có phát hiện". Tiêu Nhược Thủy lên tiếng.

Cả đám ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

"Ta nghĩ ta biết đám yêu tộc đi đâu".

"Tốt, vậy ngươi dẫn đường". Lạc Cảnh Thiên nói xong đưa tay lên tạo ra một cái cổng không gian dẫn đám người ra khỏi không gian kính.

Tiêu Nhược Thủy rất nhanh liền mang theo đám người tới gần một cái sơn động.

"Ta thấy họ đi vào bên trong, ta không dám theo, khoảng cách không đủ". Tiêu Nhược Thủy chỉ vào bên trong nói.

Lạc Cảnh Thiên ánh mắt nhìn vào bên trong, hắn có thể thấy được tình huống bên trong như nào, thuần túy chỉ là một cái sơn động bình thường. Nhưng Tiêu Nhược Thủy nói thế, hắn đoán rằng bên trong có lối đi ngầm nào đó.

Hắn dẫn đầu đi vào trong, đám người thấy Lạc Cảnh Thiên đi vào cũng nhao nhao đi theo.

Sơn động không lớn, cũng chỉ dài vài chục mét, đám người có thể dò xét toàn bộ sơn động, nhưng là lại không phát hiện bất kỳ lối đi bí mật nào.

"Cảnh Thiên, ngươi tới đây xem". Đinh Tiểu Vân âm thanh vang lên.

Lạc Cảnh Thiên vội chạy tới, nhìn về nơi Đinh Tiểu Vân nói, hắn ánh mắt hơi co rụt lại.

Trên tường có một cái vòng tròn cùng những họa khắc kỳ quái. Hắn nhìn không ra đây là cái gì, nhưng mà hắn lại thấy được chữ viết trên đó. Kia là cổ ngữ, hắn tốn tới 5 năm để học được cổ ngữ, làm sao có thể không biết thứ này.

Tuy nhiên không biết đây là cái gì, nhưng chữ viết trên đó lại nói tới chiêm tinh thuật. Sau một lát, hắn liền hiểu.

Bên trên thực tế chỉ nhắc tới chiêm tinh thuật mà thôi, nó giống như là có người cố ý để lại. Tuy không biết là ai, nhưng người này khẳng định là một tên pháp sư.

Cổ ngữ cũng không phải độc quyền của pháp sư, nhưng chữ Kim kia lại chỉ có pháp sư mới có thể viết. Hắn có thể cảm nhận được ma lực lưu lại bên trong, một nguồn ma lực rất mạnh, mạnh tới đáng sợ.

Nhưng theo năm tháng, hiện tại ma lực kia chỉ còn sót lại rất ít.

Nhìn kỹ, hắn đưa tay lên chạm vào một cái hình khắc, sau đó bắt đầu di chuyển hình khắc đó. Đám người thấy Lạc Cảnh Thiên di chuyển được hình khắc, cả đám đều giật nảy mình.

Chữ Kim kia nằm trong Tứ Hà Đồ trong mệnh số chiêm tinh, Thất Lục Cung. Theo chiêm tinh thuật, Hà Đồ, chính là họa thư do quy tắc hình thành. Theo hắn biết, họa thư còn có hai quyển, Bát Quái cùng Lạc Thư.

Tứ Hà Đồ thuộc về ám năng, trong chiêm tinh thuật đại biểu cho chính là Bạch Hổ. Mà Thất Lục Cung chính là nằm trong Cửu Cung. Hắn không hiểu quá nhiều về mấy thứ này, nhưng nếu đã là chữ Kim trong chiêm tinh thuật, như vậy chỉ cần sắp xếp tìm theo Thất Lục Cung, chính là cung thứ bảy và sáu liền có thể.

Tốn khoảng vài phút, Lạc Cảnh Thiên liền sắp xếp thành công.

Hắn đứng dậy, tay đưa ra đặt lên trên chữ Kim, sau đó ấn xuống.

Trong nháy mắt, chữ Kim sáng lên, sau đó ánh sáng chiếu vào các hình đồ còn lại tạo thành một bức họa Bạch Hổ.

Oanh!

Một tiếng vang kêu lên, bức tường chuyển động. Ngay sau đó, toàn bộ bức tường biến mất, xuất hiện trước mặt đám người là con đường xinh đẹp vô cùng. Mà phía sau cửa động đã tự động đóng lại.

Một bên là một hàng cây phong, một bên là một dãy hoa anh đào, một bên màu đỏ, một bên màu hồng nhạt, cả hai kết hợp lại giống như đang đứng giữa hai thế giới như thế, cảm giác cả linh hồn đều được thăng hoa.

Cả đám người đều ngẩn ra, họ bị cảnh tượng trước mắt này làm hấp dẫn.

"Thật đẹp". Tiêu Nhược Thủy bật thốt.

"Nơi này… quá đẹp rồi".

Lạc Cảnh Thiên bị cảnh tượng này làm có chút ngây người, nhưng rất nhanh hắn liền lấy lại tinh thần. Hắn lập tức có chút hiếu kỳ, bởi vì hiện tại là ban đêm, nhưng bên trong này lại có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh, hơn nữa mặt trời lại hiện, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.

"Đi thôi".

Đám người nghe thế khẽ gật đầu, Lạc Cảnh Thiên dẫn đầu đi trước, tinh thần lực tản ra xung quanh để quan sát. Lạc Thiên Y không có mở ra Vực của mình, nếu như gặp yêu tộc cảnh giới thấp còn dễ nói, nếu như là cảnh giới ngang bằng với nàng, đây không khác gì là hành động khiêu khích.

Tới địa bàn của người khác, vẫn là khiên tốn một chút tránh phiền phức không cần thiết.

Đi dọc theo con đường khoảng vài trăm mét, trước mặt đám người liền xuất hiện một cái thung lũng, toàn bộ đều ngây ngẩn cả người nhìn xuống.

Bên dưới, nhiều loại kiến trúc kỳ lạ, có thể thấy được vô số yêu tộc từ phía xa, mà lại những kiến trúc kia không hiểu vì cái gì có thể cùng thiên nhiên kết hợp lại vô cùng tự nhiên, một chút xíu gượng ép cũng không có.

Ngay tại lúc này, Lạc Cảnh Thiên gương mặt khẽ biến, bởi vì hắn phát hiện có rất nhiều yêu tộc đáng chạy về phía này với tốc độ cực nhanh.

"Có yêu tộc tới, tất cả chớ động". Lạc Cảnh Thiên khẽ nói.

Đám người nghe thế gương mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Rất nhanh, hàng chục tên yêu tộc xuất hiện bao quanh bọn họ, dẫn đầu là một tên yêu tộc có hai chiếc sừng dài trên đầu, lỗ tai nhìn qua giống tai trâu, một con mắt vàng óng, còn lại so với nhân loại cũng không khác chút nào.

"Nhân loại, các ngươi làm sao có thể xuất hiện tại đây?". Tên yêu tộc dẫn đầu lên tiếng.

"Chúng ta bị kẻ thù truy sát, vô tình đi lạc vào đây". Sở Như Mộng lên tiếng.

"Ngươi nói láo. Nơi này không thể đến từ bên ngoài được". Tên yêu tộc kia nghe thế gương mặt hiện vẻ khó coi, cây thương cầm trên tay lập tức giơ lên hướng về đám người Lạc Cảnh Thiên quát lên.

Lạc Cảnh Thiên liếc mắt nhìn Sở Như Mộng, khẽ lắc đầu. Sau đó nhìn tên yêu tộc kia nói.

"Thứ lỗi cho, đồng bạn của ta là sợ các ngươi tổn thương chúng ta nên mới nói như vậy. Chúng ta thực tế là theo chân yêu tộc tới đây, chủ yếu là tìm nơi lánh nạn".

"Ngươi là điếc sao? Ta nói nơi này từ bên ngoài là không có cách nào vào được, hiện tại còn dám nói láo?". Tên yêu tộc kia quát lên.

"Chúng ta nói là thật".

"Ai lừa ngươi a".

Mấy người Hạ Thần lập tức lên tiếng.

Xoạt!

Đám yêu tộc khác lập tức giơ thương lên, chỉ cần đám đám người Lạc Cảnh Thiên dám phản kháng họ nhất định không chút do dự đâm xuống.

"Ta nói là thật, chúng ta theo một đám yêu tộc tiến vào một cái sơn động, vô tình kích phát cơ quan trên vách động, sau đó liền đi vào nơi này. Chúng ta không có nói láo". Lạc Cảnh Thiên ôn tồn giải thích, hắn có cảm giác, đám người họ vô tình phát hiện bí mật gì đó.

Tên yêu tộc này nói nơi này vốn không thể tiến vào từ bên ngoài, nói như vậy nơi này có vị trí khác để tiến vào?!

"Ngươi nói… là cái sơn động bên trong thung lũng đenn?". Tên yêu tộc kia nhướng mày hỏi.

"Đúng thế".

Tên yêu tộc kia nhíu mày, khẽ trầm ngâm. Suy tư một lúc, hắn liền nói.

"Đi theo ta, ta cần dẫn các ngươi đến gặp tộc trưởng".

"Tốt". Lạc Cảnh Thiên đáp.

"Có nguy hiểm gì không?". Sở Như Mộng đi bên cạnh Lạc Cảnh Thiên, nhìn xung quanh đám yêu tộc, thấy không ai chú ý liền thấp giọng hỏi.

"Chơi liều". Lạc Cảnh Thiên nhẹ đáp.

Phốc!

Tiêu Nhược Thủy nghe được rõ ràng, nhịn không được bật cười.

"Im lặng". Một tên yêu tộc quát lên.

"Cái kia… hỏi một chút, nơi này là nơi nào?". Đinh Tiểu Vân nhìn tên yêu tộc dẫn đầu hỏi.

"Yêu Linh Thôn". Tên yêu tộc kia liếc nàng một cái, sau đó lạnh nhạt đáp.